Văn Tĩnh dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cô trước nay dám làm dám
chịu, chạy vội ra nắm chặt áo Kì Chấn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nâng
lên, trên nét mặt bướng bỉnh phảng phất chút áy náy: "Chuyện vừa rồi,
thật ngại... tôi trong lòng lo lắng Nhan xảy ra chuyện nên mới nghĩ anh
là người xấu..."
Kì Chấn cau mày,nhìn cô biết mình nói sai bộ
dáng cúi đầu lo lắng, bất đắc dĩ nói: "Chỉ cần cô lần sau chú ý, chưa
phân biệt đúng sai đã đánh người là được ..."
"Được, tôi nhớ rõ."
Cô nhìn anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ khiến ánh mắt Kì Chấn hơi lóe
sáng, anh cái gì cũng không nói, gật đầu xoay người đi ra ngoài... Ngồi
trên xe Văn Tĩnh trở về kí túc xá, chân bước nghiêng ngả xiêu vẹo đi lên
lầu, cửa vừa mở Hoàn Nhan chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đầu cô như muốn
nứt ra, vội ghé vào bồn rửa tay nôn một lúc lâu mới cảm giác dễ chịu
hơn.
Ngẩng đầu, nhìn trong gương khuôn mặt sưng phù, hai mắt mọng
như quả đào, chuyện xảy ra trong 1 tuần vừa rồi, làm cho cô khóc nhiều
hơn cả 8 năm qua cộng lại.
Những câu nói nhục mạ của anh ta cứ
vang bên tai cô, cô không lí giải được cảm xúc hiện tại của mình, trong
đầu nảy lên suy nghĩ có lẽ anh ta sẽ không tiếp tục thực hiện giao dịch
này.
Hoan Nhan bước ra phòng vệ sinh, cầm điện thoại ở trọng túi
xách ra, điện thoại này chỉ có số của anh, mà cũng chỉ để liên hệ cùng
anh.
Bây giờ chắc cũng không cần.
Hoan Nhan nhếch môi
cười, nhớ tới lời nói của Lâm Thiến cách đây không lâu, ngày đó hai
người bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, với người đẹp như Lâm
Thiến, chắc anh sẽ có hứng thú.
Cô mở tin nhắn, nhắn cho anh một tin, rồi mở di động, vứt bỏ sim mở cửa đi đến cuối hành lang kí túc xá, gõ cửa phòng Lâm Thiến.
Lâm Thiến mở cửa, cô ta thấy cô thì ánh mắt lóe sáng lên một chút, rồi mỉm cười đắc ý: "Cô đã suy nghĩ kĩ?"
Hoan
Nhan không trả lời cô ta, đưa điện thoại trong tay ra: "Giúp tôi đem
điện thoại trả lại cho anh ta, số điện thoại của anh ta là 139xxxxxx78."
Cô
không nói nhiều thêm một câu, xoay người trở lại phòng mình. Cửa vừa
đóng, cô không biết vì sao, nước mắt lại rơi xuống, muốn ngừng cũng
không ngừng được... Không biết ngủ lúc nào, tỉnh dậy ngoài trời đã sáng,
Hoan Nhan nhìn thời khóa biểu, vừa đúng hôm nay được nghỉ, cô vội rời
giường đến bệnh viện, không chừng cha đã bị người ta đuổi ra ngoài.
Tới
bệnh viện, hộ lý đang sắp xếp phòng bệnh, Hoan Nhan vội vã đến giường
cha, nhìn cha sạch sẽ nằm trên giường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Cô
Lý, có người nào tới hay thông báo cho cô điều gì không".
Hộ lý
ánh mắt nhìn cô ánh mắt ngỡ ngàng: "Không có." Sau đó hình như nhớ tới
điều gì hưng phấn nói: "Ba cô sáng nay tỉnh dậy một chút, sau đó lại
ngủ, bác sĩ nói chắc không có nguy hiểm đến tính mạng."
"Thật
vậy?" Hoan Nhan vui mừng kêu lên, cô không dám tin che miệng lại, nước
mắt lại rơi xuống, cha có thể tỉnh lại, cô có ủy khuất hơn nữa, khổ hơn
nữa, cũng không sao!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !