Cô lưỡng lự một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí bấm phím nghe: "A lô."
"Vì
sao tắt điện thoại?" Giọng anh trầm thấp từ điện thoại truyền đến, Hoan
Nhan luống cuống. Anh có gọi cho cô sao? Sao anh biết cô tắt điện
thoại... "Tôi, điện thoại hết pin..." Cô nói dối, mặt cũng đỏ lên.
"Hứa
Hoan Nhan, tôi đã nhắc cô không được phép tắt điện thoại." Ý cười trong
giọng nói của anh càng đậm, Hoan Nhan trong lòng hoảng sợ, cô biết anh
đang tức giận, dù là qua điện thoại, nhưng cô vẫn cảm giác được sự tức
giận của anh, điều này làm cho cô thấy sợ hãi.
"Thật xin lỗi, sẽ
không có lần sau..." Hoan Nhan không cam lòng xin lỗi, cô đột nhiên
ngoan ngoãn nghe lời làm cho anh có chút kinh ngạc, một lúc sau, anh mới
lên tiếng: "Cô ở đâu, tôi sẽ qua đón, cùng tôi đi ra ngoài."
"Bệnh
viện..." Cô chưa nói xong, anh đã đem điện thoại cúp, bên tai truyền
đến âm thanh tút tút của điện thoại, Hoan Nhan cảm thẫy hốc mũi có chút
chua xót.
Đứng ở bên ngoài bệnh viện đợi một lát, xe của anh đã
đến, Hoan Nhan không đợi anh nói ngoan ngoãn lên xe, cố gắng nở nụ cười
nhìn anh: "Bây giờ đi đâu?"
"Uống rượu." Anh không quay đầu lại, ném cho cô hai chữ.
Tiếng nhạc ồn ào đập vào tai khiến cô có chút khó chịu, trong đầu suy nghĩ chỉ muốn mau chóng chạy ra khỏi đây.
Anh
hình như khá quen thuộc nơi này, dẵn cô trực tiếp tới một gian phòng
sang trọng, cửa vừa mở , Hoan Nhan đã thấy có khá nhiều người ngồi xung
quanh trong phòng.
"Thân thiếu, mọi người đang chờ anh, anh tới muộn đấy!"
Một người bắt đầu chào hỏi, Hoan Nhan vừa ngẩng đầu, thấy một người đàn ông khá trẻ, tay đang ôm một cô gái quần áo xộc xệch.
"A,
lại đổi bạn gái!" Anh ta đi tới, vô cùng thân thiết, đánh một quyền lên
vai Thân Tống Hạo, mỉm cười, ánh mắt liếc qua khuôn mặt đỏ bừng của
Hoan Nhan, trêu đùa Thân Tống Hạo: "Này, thay đổi khẩu vị!"
"Tránh
sang một bên." Thân Tống Hạo trừng mắt liếc anh ta, còn không quên kéo
Hoan Nhan tìm ghế trống ngồi xuống, Hoan Nhan thầm nghĩ bọn họ chắc là
bạn thân của nhau, người đàn ông vừa nói chuyện với anh cũng bước lại
gần, cười nói: "Chị dâu nhỏ, lần đầu gặp, tôi là Kì Chấn."
"Xin chào, tôi là Hứa Hoan Nhan." Hoan Nhan chỉ nhìn anh ta gật đầu, cũng không đưa tay ra.
"Kì
Chấn, đừng nói lung tung." Thân Tống Hạo trừng mắt liếc, xung quanh mấy
người đàn ông khác thấy vậy cũng ồn ào đứng lên: "Oa, Kì Chấn, hóa ra
còn có người phụ nữ không muốn bắt tay với anh đấy!"
Hoan Nhan
mặt càng đỏ, có chút xấu hổ nhìn người đàn ông trước mặt, không biết
phải làm sao... "Không cần để ý tới anh ta." Thân Tống Hạo liền nói, đưa
cho cô một ly rượu, lại giơ một ly khác hướng tới mấy người đàn ông
kia:"Trần Nhị, Kì Chấn, A Dương, đêm nay chỉ uống rượu."
Mấy
người kia đều hiểu ý anh, nên cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, Hoan Nhan
chợt nghiêng mặt, nhìn thấy anh uống một ly lại một ly, mày cũng không
nhíu, không biết sao trong lòng gợn lên những cảm xúc khác thường.
Nhìn chai rượu gần cạn, Hoan Nhan giữ tay anh: "Thân Tống Hạo, anh uống nhiều rồi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !