Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 100: Ở Lại Bên Cạnh Anh

Hoan Nhan hô hấp lập tức ngưng trệ, lòng bàn chân giống như bị dính chặt trên sàn nhà, không thể động đậy.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 99: Anh Tìm Tôi Sao

Xe dần dần chạy qua khu phố phồn hoa, con đường bắt đầu thay đổi, đến khu ngoại ô.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 98: Anh Rất Tức Giận

Hạ Tiểu Khê vẫn còn đang trong thời gian làm việc nhảy loạn lên, đòi sống đòi chết, Hoan Nhan lập tức im lặng, nụ cười bên môi cũng méo xệch, gương mặt tái nhợt.

Ngón tay lạnh như băng, không tự chủ đặt lên bụng, vết thương trong đó, dường như có chút đau.

Cô vừa mới bỏ đi đứa bé của bọn họ, chỉ mười ngày, anh mất tích hai mươi ngày, đột nhiên, giống như vô cùng thần kỳ xuất hiện trước mặt mọi người, tin tức kết hôn truyền đi khắp nơi... Thật là châm chọc!

Hoan Nhan kinh ngạc ngồi xuống, cầm một xấp văn kiện dầy, mở ra, cô không ngừng trên bàn phím gõ chữ, cô phải làm việc gì đó, nhất định phải làm việc gì đó để cho mình phân tâm, không suy nghĩ.

Đúng, cô hận anh ta, hận anh thỉnh thoảng vô tình, thỉnh thoảng dịu dang, hận anh ta hoa tâm lạm tình, dịu dàng chân thành, hận anh ta vô tình vô nghĩa, tùy chỗ gieo giống, hận anh ta... Tại sao lại đột ngột xông vào cuộc đời cô, che kín ánh mặt trời rực rỡ trên đầu cô.

Cảm giác lạnh lẽo truyền khắp cơ thể, cô bắt đầu run rảy, cuối cùng ngón tay cứng đờ, trên màn hình hiện lệ một dòng chữ lớn, nhưng cô cũng không biết mình viết gì, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên bàn phím... Không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì.

Hoan Nhan tự nhủ trong lòng một lần lại một lần, nhưng tuyến lệ cô quá phát triển, nhớ khi còn bé thích ăn kem, mẹ không mua cho cô, cô chỉ ngồi lặng lẽ khóc... Cô nguyện ý đem tất cả uất ức dằn xuống đáy lòng, không muốn chia sẻ cùng người khác, đó là một thế giới riêng thuộc về cô, người khác chạm vào cô có cảm giác không an toàn.

"Này, này Hoan Nhan, bạn sao thế? Sao lại khóc? Ài... Anh ta kết hôn bạn cũng không cần thương tâm như vậy, anh ta là một người đàn ông phong lưu, cao cao tại thượng không cùng một loại người giống chúng ta, cậu suy nghĩ một chút, cô dâu thần bí đó có thể là ai, không chừng vào hôn lễ, có vô số phụ nữ dẫn đứa trẻ tới nhận người thân..."

Hạ Tiểu Khê vỗ vỗ vai Hoan Nhan ra sức kêu la, còn tưởng Hoan Nhan giống vô số người khác thầm mến Thân Tống Hạo, không tiếp nhận được tin tức anh ta kết hôn nên mất khống chế khóc lớn... Hoan Nhan bên tai ong ong, âm thanh của Hạ Tiểu Khê sao lại xa như thế? Cô ấy rõ ràng ở bên cạnh người cô không phải sao?

Cô đưng dậy, đi ra ngoài, bước chân thật nhanh, đôi chân mang giày cao gót giống như đạp hỏa tiễn, chạy ra ngoài, không để ý Hạ Tiểu Khê ở phía sau lớn tiếng gọi... Phía ngoài ánh mặt trời chói mắt vô cùng, trời mùa hè nóng như lò lửa, đem một chút xíu dưỡng khí trong cơ thể bốc lên, thành cái xác không hồn.

Cô căn bản không nên để tâm, phải vui mừng mới đúng, đúng, cô dám thề cô không thích cái loại đàn ông hoa tâm như vậy, cho nên, đúng, cho nên bây giờ mất khống chế không phải vì anh ta, không phải vì Thân Tống Hạo.

A, cô mang thai đứa bé của anh, chỉ có thể lặng lẽ bỏ đi, anh lại đi nước ngoài tìm vui vẻ, sau đó dẫn một người vợ trở về!

Hoan Nhan ngực phập phồng, cô cả người đầy mồ hôi, cô đi đi lại lại trên hành lang ba mươi vòng! Cô điên thật rồi!

******

Cô thật sự mang thai! Người phụ nữ chết tiệt kia trước đêm anh đi đã thử dò xét anh, lại không một chút tiết lộ!

Thân Tống Hạo ủ rũ cúi đầu từ trong nhà lái xe ra ngoài, vừa trở về, ông nội đã mắng anh xa xả, buộc anh phải cưới một người phụ nữ! Một người đã bỏ đi con của anh!
Anh lúc đầu còn tưởng gia gia điên rồi, cuối cùng từ trong miệng ông nội nghe được cái tên quen thuộc, anh nháy mắt không nói lên lời, thậm chí, thậm chí, tức giận bởi vì không giải thích được bị định đoạt kết hôn, hơn nữa cô dâu là ai cũng không biết không khỏi bị đè nén xuống.

Chỉ là khiếp sợ, muốn có con của anh, phụ nữ trăm phương ngàn kế tìm cách, anh thấy không ít, nhưng mà chưa từng có ai dám to gan lớn mật như Hứa Hoan Nhan.

Cô thế nhưng một chút cũng không quan tâm, không một chút do dự, không dao động lựa chọn bỏ đi đứa bé của anh!

Được rồi, mặc dù bởi vì thai ngoài tử cung nguy hiểm, nhưng anh vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu!

Dù sao, cũng để người ba là anh có quyết định cô có tư cách gì? Có tư cách gì mà quyết định muốn hay không muốn đồ anh đưa cho?

"Kỳ Chấn, cô ta ở đâu?" Thân Tống Hạo bấm điện thoải, trực tiếp hỏi.

"Ai cơ?" Kỳ Chấn cố ý giả ngu, không hiểu hỏi thăm.

Thân Tống Hạo mặt mày rét lạnh, đáng chết, không biết anh cứ đến mùa hè tính tình nóng nảy hay sao!

"Hứa - Hoan - Nhan!" Gần như là gằn ra từng chữ, cũng như là truyền lửa giận qua ống nghe tới tai Kỳ Chấn.

"Mình làm sao biết? Mình cũng không phải người đàn ông của cô ấy!" Kỳ Chấn bướng bỉnh, tại sao lại phải để cho hắn dễ dàng tìm được?

"Cậu không muốn mình chạy đến tìm Văn Tĩnh thì tốt nhất nói ngay cho minh biết, cô ta ở chỗ nào!"

Thân Tống Hạo giựt mạnh cổ áo sơ mi, bật điều hòa giảm xuống mấy độ, tức giận đến tóc cũng gần như dựng đứng!

.... Tắt điện thoại, Thân Tống Hạo đem xe đổi hướng, rất tốt, Phú Nguyên? Công ty nhỏ ở khu dân nghèo, Hứa Hoan Nhan còn tưởng cô thật sự có khả năng, nhanh như vậy đã đi tìm công việc mới! Xem ra cô không nhờ Kỳ Chấn giúp, cũng chính là... Anh cười lạnh, cô là nghĩ cùng Thân Tống Hạo tôi hoàn toàn không liên quan.

Tôi lại muốn xem một chút, người phụ nữ này lá gan lớn thế nào, có phải là bị bệnh nên quên quá nhanh, quên mất hiệp ước của bọn họ còn ba tháng nữa mới kết thúc! Quên mất thân thể còn để Thân Tống Hạo anh ba tháng sử dụng!

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 97: Muốn Kết Hôn?

"Ta hỏi ngươi, có phải hắn đi tìm Tô Lai?" Thân lão gia uy nghiêm lướt mắt nhìn anh.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 96: Anh Trở Lại

"Hứa tiểu thư rất thành thực." Người đàn ông trung niên có chút tán thưởng gật đầu: "Nhìn Hứa tiểu thư xem ra không giống người không có tiền..."

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 95: Cuộc Sống Mới

"Tóm lại chỉ cần anh ta dám xuất hiện, mình nhất định sẽ chặt đứt chân của anh ta! Chuyện này mình quản chắc rồi, cậu không thể vô duyên vô cớ mất đi đứa bé mà không chiếm được một chút xíu bồi thường!"

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 94: Thật Ra Hận Anh Nên Không Muốn Gặp

“A….Giết tôi đi…Các người giết tôi đi…” Cô thống khổ co rút đứng lên, giống con thú thảm thiết gào to.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 93: Máu Tanh (2)

A Chí không nói một lời, chỉ là tiến một bước tới gần bên người cô, anh làm bảo vệ nhiều năm như vậy, đối phó với nữ nhân căn bản không cần nói nhiều.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 92: Máu Tanh

Lâm Thiến vô cùng căm hận ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chăm chú vào hai người trước mặt: "Tôi Lâm Thiến hôm nay cảnh cáo các người! Có giỏi thì trực tiếp giết chết tôi, chớ có đùa bỡn cái trò hạ lưu ấy!"

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 91: Trả Thù

Lâm Thiến say mê cuồng nhiệt cúp điện thoại, vọt tới tủ treo quần áo bắt đầu chọn y phục: “Bây giờ tôi có hẹn, phải đi trước, mấy người chờ tôi trở lại sẽ cho mấy người xem hình Hứa Hoan Nhan.!"

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 90: Lời Hẹn Trong Đêm

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 89: Băng Huyết

Giầy cao gót của Lâm Thiến từng phát từng phát đập vào trên sàn nhà, cô ta nhìn Hứa Hoan Nhan đang nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy, rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười ra tiếng. . . . . . Từng bước từng bước tới gần, thấy Hứa Hoan Nhan trong cơn ngủ mơ màng vẫn hơi cau mày, có lẽ do tác dụng của thuốc tê sắp hết, đau đớn bắt đầu chậm rãi xuất hiện.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 88: Lâm Thiến Ác Độc

Hoan Nhan chết lặng ngồi dậy, sửa sang y phục của mình cho đàng hoàng, lập tức kéo hai chân cứng ngắc của mình đứng dậy đi ra ngoài…” Nhan ! Không sao rồi, đừng khóc…”Văn Tĩnh cuống quýt lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt trên mặt của cô, lại liên miên nói: ”Trước khi vô nước biển, thuốc tê đã được cho vào trong nước biển, mình đã hỏi qua bác sĩ rồi. Nhan đừng sợ, mình và KaKa đang ở bên ngoài sẽ chờ bạn.”

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 87: Bỏ Đứa Bé

Trời có chút nóng lên, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Hoan Nhan và Văn Tĩnh cũng đã thay đổi trang phục mùa hè áo ngắn quần sóc, quần tát cùng áo len không cần phải mặc nữa, trực tiếp chân trần đi xăng đan, lộ ra đôi chân thon dài mảnh khảnh.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 86: Cơn Ác Mộng Bắt Đầu

An Khả Khả chỉ cảm thấy trong dạ dày một cảm giác ghê tởm, theo bản năng muốn đẩy tay ông ta, lại ngừng lại. Mấy hôm nay trên báo, tạp chí, cô cũng đều xem.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 85: Thân Tống Hạo Mất Tích

Cô vẫn là cắn chặt răng gật đầu, nhìn anh đứng lên, xoay người, đi ra ngoài, đóng cửa lại... Nước mắt, không biết vì sao, lập tức rơi xuống... Mở to hai mắt không ngủ được, đến nửa đêm thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ, lại rất nhanh tỉnh táo lại, trông mơ nghĩ là chỉ ngắn ngủi mấy phút, kết quả tỉnh lại trời đã sáng!

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 84: Dịu Dàng Cuối Cùng

Hoan Nhan nhất thời ngừng hô hấp, hai tay vô ý thức bảo vệ bụng, "Anh tốt nhất nên nghỉ ngơi cho tốt..."

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 83: Đêm Trước Khi Anh Đi

"Cô mang thai?" Anh lạnh lùng mở miệng, sau đó lại lắc đầu một cái, trả lời vấn đề của cô, Hoan Nhan lập tức tỉnh táo, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn anh, mỉm cười: "Anh nói đùa gì thế? Tôi và anh sắp đến hỳ hạn kết thúc giao dịch, tôi làm sao lại để mình mang thai?"

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 82: Dò Xét Vô Dụng

“Không nghĩ cậu lại lo như vậy, tớ làm sao có thai được? Kinh nguyệt tớ không đều, người không dễ gì mang thai cậu không phải không biết?”

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 81: Mang Thai

“Nhan nhi.” Văn Tĩnh chợt tái mặt, nghiêm túc nhìn cô: “ Không phải cậu có thai chứ?”

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 80: Sửa Trị Lâm Thiến

Lâm Thiến yêu mị, ngược lại có mấy phần giống Phạm Băng Băng, chỉ là vóc dáng lại nhỏ hơn một chút, nhưng mặc bộ lễ phục này cũng rất đẹp.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 79: Anh Không Thích Em

Lâm Thiến người này từ trước đến giờ đã hiểu rõ mình muốn cái gì, hơn nữa không từ thủ đoạn nào đều phải lấy được, mà cô, lại không thể có một phần của sự kiên quyết này.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 78: Trở Về Giữa Đêm Khuya

"Này, Giang Ni sao? Tôi là Khả Khả, mấy ngày trước không phải cô muốn giúp tôi hẹn với Tổng giám đốc William sao? Hiện tại có thể hay không giúp tôi hẹn ông ta, tôi đã chuẩn bị tốt lắm . . . . ."

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 77: ....kể Từ Đó Là Hai Người Xa Lạ

Anh phiền não đưa tay ra, anh còn tưởng rằng là Tô Lai, làm sao Tô Lai lại gọi cho anh chứ? Tự mình đa tình! Thật sự là rất ngu xuẩn!

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 76: Ước Hẹn Cùng Tô Lai

Anh xoay người, thanh âm nhẹ nhàng, động tác lau đi giọt nước mắt trên mi cô cũng rất dịu dàng, chỉ là dịu dàng cũng là xa như vậy, xa đến vĩnh viễn không thể với tới.

An Khả xuyên qua màn lệ, không chớp mắt nhìn người đàn ông trước mắt, cô yêu anh vô cùng, yêu đến mức có thể vì anh mà hi sinh tất cả, trong lòng cô ngoài anh ra không còn chỗ trống cho bất kì người nào.

Cô mím môi, đáy lòng khổ sở, lạnh ấm thế nào cô tự biết, cô biết lúc nào thì nên thức thời lui về phía sau một bước.

Gật đầu một cái, đem mặt vùi vào trong ngực của anh, trên người anh có một mùi vị riêng mát mẻ vô cùng, để cho cô khó có thể dứt bỏ.

Từ nay về sau có lẽ sẽ khó có những lúc như thế này nữa, không bao giờ có thể 24h mở máy, chỉ vì chờ anh rảnh rỗi gọi một cú điện thoại, liền lập tức không đến một phút xuất hiện trước mặt của anh, về sau không bao giờ, còn có thể lưu lại hơi thở của anh trong phòng sau khi anh rời đi, một mình yên lặng, cô muốn nắm giữ tất cả những khoảnh khắc này về anh . . . . . Về sau, không cần ôm, hôn, cô muốn buông xuôi, tất cả cũng chỉ như một giấc mơ.

Cô biết, anh không cần đàn bà, tất cả đều không có ngoại lệ, khi anh không cần nữa sẽ vứt bỏ như những đôi dép cũ.

Khi anh hôn cô, đột nhiên đầu cô đau như muốn nứt ra, ngay cả ý thức đều muốn tan rã, An Khả từng ngụm thở dốc, trước mắt xuất hiện một mảnh trắng xóa, cô lảo đảo đẩy anh ra, lảo đảo chạy vào trong phòng tắm, Thân Tống Hạo đứng ở ngoài cửa, nghiêng người ôm lấy hai cánh tay, mắt lạnh nhìn cô nhếch nhác nước mũi chảy ra không ngừng, vấp chân nhào lên trên đất còn cố gắng lôi ngăn kéo ra tìm thứ gì đó.

Thì ra là anh và cô đều là một loại người, đều là những kẻ thật đáng thương.

Những lúc anh nhớ Tô Lai không cách nào khống chế được, anh mượn cơn say để phát tiết, chẳng phải cũng giống như khi An Khả bị cơn nghiện hành hạ hay sao?

Khoé môi anh nở một nụ cười lạnh lùng, anh đẩy cửa ra, nhìn người con gái trẻ, gầy gò, mang vẻ đẹp thanh thuần như một trang giấy trắng, thuần thục run rẩy lục lọi lấy ra ống tiêm, tự chích vào tay mình, khi chất lỏng chảy vào trong cơ thể, cô vui sướng run run, đôi mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, tựa hồ rất vui vẻ, rất hưởng thụ, như thấy được Thiên đường, cười ngớ ngẩn ra tiếng. . . . . . Thân Tống Hạo ngồi xổm xuống, nhìn An Khả đang sung sướng co rúc ở trên mặt đất, khuôn mặt khô gầy dần dần hiện ra ánh sáng, trong không khí tràn ngập thứ mùi vị hấp dẫn, nhưng ánh mắt anh lại dần trở nên ảm đạm, ngón tay nhẹ lau mặt của cô, lại kinh ngạc vì phát hiện mình vừa mới chạm vào một mảng nước đọng lớn . . . . . ."Tống Hạo. . . . . ." Cô chợt ngồi dậy, hung hăng ôm lấy anh, đôi tay gầy yếu mang theo một sức lực khó có thể tưởng tượng được, cổ họng Thân Tống Hạo căng thẳng, khom lưng ôm cô lên , biết nhau hai năm, anh lại không phát hiện, cô cao tới 1m76 thế nhưng gầy đến như vậy.

"Đừng như vậy." Anh hạ quyết tâm sắt đá, tuy là bây giờ anh đồng tình đối với cô, nhưng cũng không có cảm giác đau lòng.

"Anh sẽ cho em một khoản tiền, em về sau đừng sống như vậy nữa, tìm một người đàn ông tốt mà gả, từ bỏ thứ kia đi, an an ổn ổn mà sống cả đời."

Anh nhẹ giọng mở miệng, thay cô chuẩn bị một bồn tắm đầy nước, ôm cô cô bỏ vào: "Từ từ mà tắm, anh ở bên ngoài chờ em."

"Anh không phải sẽ đi sao?" An Khả lệ quanh tròng mắt nhìn điềm đạm đáng yêu, nắm chặt tay của anh không muốn buông ra, anh cho cô một nụ cười an ủi, gật đầu một cái.

Ngay sau đó đem tay rút từ trong lòng bàn tay cô ra, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Đứng ở trên ban công, An Khả trồng một chậu hoa, không biết tên là gì, mùi thơm nhàn nhạt rất dễ chịu, anh đốt một điếu thuốc, nghiêng người dựa vào lan can, tinh không mênh mông, cuồn cuộn vô biên, ánh mắt của anh cũng đang nhìn xa xăm, nhìn về phía phương trời mà Tô Lai đang ở đó.

Tháng trước bọn họ đã đính hôn, một tháng sau sẽ kết hôn, quả nhiên tình cảm của bọn họ rất sâu đậm, đã không thể chờ đợi được nữa.

Điện thoại di động trong lòng bàn tay anh gần như bị thấm ướt bởi mồ hôi rồi, nhưng anh vẫn không dám ấn dãy số quen thuộc kia, hai năm trôi qua, không chừng cô ngay cả âm thanh của anh nghe cũng không nhận ra. 

Đầu ngón tay anh chợt cảm thấy đau, thì ra là điếu thuốc kẹp ở ngón giữa bị anh quên mất đã cháy tàn, phỏng cả ngón tay, anh tiện tay đem tàn thuốc nhét vào vừa.

Đột nhiên điện thoại di động rung lên, trong lòng cảm thấy phiền muộn anh mở ra, chợt bị cái tên hiển thị trên màn hình làm cho hoảng sợ.
Trong nháy mắt nhịp tim cũng ngưng lại, anh nắm lấy điện thoại di động, chậm chạp không dám ấn nút trả lời, dần dần trong tai anh chỉ còn ong ong thành một mảnh, tựa hồ chung quanh tất cả thanh âm đều biến mất sạch sẽ, chỉ để lại một mình anh.

Cắn răng một cái, anh cúp điện thoại! Tại sao, tại sao một người đã vứt bỏ anh, còn có làm cho trái tim anh nhiễu loạn như vậy!

Anh đột nhiên muốn đưa tay ra, đem điện thoại ném ra ngoài, nỗ lực mấy lần nhưng anh lại phát hiện mình ngoài ý muốn thất bại. 

Chán nản đem thân thể thả trên ghế sa lon, đáy mắt Thân Tống Hạo tràn ngập tức giận mà không thể phát tiết, có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là một cái tin nhắn thôi sao, anh cũng sẽ không thể chết vì nó!

Ánh mặt trời ở California thật đẹp, trong trang viên hoa hướng dương cũng nở rực rỡ, hôn lễ của Dennis Lâm được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ hoàn mĩ, chỉ là cô . . . . . Giờ phút này ngồi ở dưới ánh mặt trời, cây bút chì trong tay cũng không ý thức được vẽ loạn trên giấy khuôn mặt một người, là người bạn thân nhất nhất của cô, cũng là người đàn ông cô từng thích, “Em có đồng ý yêu anh sao?”

Đây là lời nói của Tô Lai, những lời này cũng chỉ từ miệng Tô Lai mới thấy không phải là làm bộ mềm mại.

Thân Tống Hạo tay cầm điện thoại di động các ngón tay buông xuống, chỉ cảm thấy tim mình giống như bị người khác xé toạc ra tạo thành một cái động lớn, gió lạnh ào ạt thổi qua.

"Gọi cho tôi làm cái gì, muốn tôi đi làm cái gì? Lấy thân phận của một kẻ thất bại đi xem em làm vợ người khác sao?"

Anh thấp giọng lẩm bẩm, rồi lại lần nữa cầm lấy điện thoại di động hung hăng ném trên mặt đất!

Sau khi tắm rửa xong đi ra, tinh thần An Khả có chút tốt hơn, nhưng lại ngẩn người tại đó, nhìn cái điện thoại không còn hoàn chỉnh nằm trên tấm thảm trắng noãn mềm mại. 

Cô ghen tỵ với cô gái đó, chỉ có cô ta mới có thể làm cho anh mất khống chế, cô ghen tỵ toàn thân vô lực.

"Tống Hạo. . . . . ." Thử thăm dò lên tiếng gọi anh, ngay cả khi chỉ có cô với anh, cô vẫn luôn cẩn thận như vậy.

Lúc này chiếc điện thoại đang nằm dưới đất như là cố ý đối nghịch lại một lần nữa vang lên!

"Vứt đi, ném hết đi, đừng để cho tôi phải nhìn thấy!"

Thân Tống Hạo cau mày dùng sức khoát tay, giọng điệu cứng rắn vô cùng.

An Khả cầm chiếc điện thoại di động lên, thấy tên hiển thị là Trần Nhị, Trần Tấn

"Tống Hạo, là điện thoại của Trần Nhị." An Khả chần chờ một chút cuối cùng vẫn mở miệng, hơn nửa đêm gọi tới, nhất định là có việc gấp.

Anh phiền não đưa tay ra, anh còn tưởng rằng là Tô Lai, làm sao Tô Lai lại gọi cho anh chứ? Tự mình đa tình! Thật sự là rất ngu xuẩn!

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 75: Đau Khổ Phát Tiết

Anh giống như đang uống say, bước chân liêu xiêu ôm An Khả Khả rời đi, Trần Nhị cũng cảm thấy sự khác thường của anh, trừng Kì Chấn nhỏ giọng nói: “Cậu biết không thể nhắc đến Tô Lai, nhắc đến cậu ta nhất định sẽ nổi điên! Cậu còn kích thích…”

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 74: Người Phụ Nữ Khác

“Xác định?” Anh ném ra hai chữ, hai mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp trước mắt.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 73: Tình Cảm Trong Xe

Xe thể thao phi vút đi, chỉ còn lại gương mặt thẹn quá hóa giận của Tống Gia Minh cùng vẻ mặt ghen ghét của Lâm Thiến.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 72: Vô Sỉ Vu Oan

Tống Gia Minh khẽ gật đầu, tiến đến kéo tay Hoan Nhan: “Nhan, chuyện đã qua anh sẽ không so đo, chỉ cần em nguyện ý quay lại cùng anh...”

Hoan Nhan giống như là ăn phải ruồi, lập tức đẩy anh ta ra, theo bản năng núp sau lưng Thân Tống Hạo: “Tống Gia Minh tôi không cần quay lại với anh, đừng quấy rầy tôi!”

Thanh âm cô khẽ run, không hiểu sao anh ta ngày đó dịu dàng lương thiện, giống như ánh mặt trời ấm áp, bây giờ lại biến thành bộ dạng này.

“Quấy nhiễu em? Nhan à, em không phải muốn ép anh chứ, em phải biết, người đàn ông này không thể nương tựa, anh ta chỉ muốn chơi qua đường, anh ta có tiền sớm muộn cũng sẽ kết hôn với thiên kim tiểu thư, lúc đó sẽ coi em là đồ chơi tiện tay vứt bỏ, tại sao em không hiểu?”

Tống Gia Minh cau mày, giống như đang tận tình khuyên bảo.

“Không liên quan đến anh, Tống Gia Minh, chuyện của tôi, không cần anh quan tâm, anh cũng không có tư cách gì để xen vào.” Hoan Nhan tức giận, không hiểu rốt cuộc anh ta muốn làm gì!

“Tống tiên sinh giống như tính toán giúp tôi thật rõ ràng!” Thân Tống Hạo ánh mắt lạnh mỉm cười, đem người núp đằng sau kéo ra, ôm ở trong ngực, bàn tay giữ chặt eo cô, biểu thị quyền sở hữu.

“Anh dám nói không đúng?” Tống Gia Minh khiêu khích mở miêng, không vui nhìn hành động anh ôm Hoan Nhan.

“Cô ấy bây giờ là người phụ nữ của tôi, Tống tiên sinh chắc không phải muốn tự rước nhục vào người?” Anh không giận, trước sau như một cao cao tại thượng, ung dung nói.

“Anh hiểu rõ cô ấy sao?” Tống Gia Minh cười âm trầm, hai mắt khẽ liếc: “Nhan, hôm nay em theo anh, anh sẽ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, không so đo, nếu em không đi thì đừng trách anh đem chuyện xấu của em nói ra!”

“Tống Gia Minh tôi tự hỏi mình trong sạch, không có nhược điểm gì trong tay anh, mời anh rời đi!”

Hoan Nhan từ chối, không sợ hãi phản kích.

“Hả?” Tống Gia Minh quay mặt sang như có điều suy nghĩ nhìn Thân Tống Hạo: “Thân tiên sinh không muốn biết người phụ nữ trong lòng anh, bộ dạng dưới thân tôi như thế nào sao?”

“Tống Gia Minh anh đang nói lung tung cái gì?” Hoan Nhan sững sở hỏi lại, cô khi nào cùng anh ta xảy ra quan hệ, trừ việc ôm bên ngoài là mức độ thân mật cao nhất.

“Anh nói gì em mới là người biết rõ nhất!” Tống Gia Minh cười nhạt: “Ba tháng trước sinh nhật em, chúng ta uống rượu, anh dẫn em tới khách sạn thuê phòng, Nhan cả đêm em quấn lấy anh, anh bây giờ vẫn nhớ đến bộ dạng em cuốn chặt lấy eo anh không cho anh rời đi.”

“Anh ghê tởm!” Hoan Nhan tức giận, giống như con thú nhỏ bị thương xông ra, hung hăng giáng xuống một bạt tai!

“Sao thế? Thẹn quá hóa giận à? Muốn anh kể rõ thêm chi tiết không?” Tống Gia Minh mỉm cười, bàn tay xoa nhẹ chỗ bị cô đánh, mở miệng.
“Tống Gia Minh, anh là đồ giả dối. Ban đầu anh cùng tôi chia tay, là do anh bắt cá hai tay, cùng Lâm Thiến ở chung một chỗ còn không phải vì tôi không muốn lên giường cùng anh? Anh còn da mặt dày, dám nói như vậy!”

Hoan Nhan cười lạnh, tiến lên một bước kéo tay Thân Tống Hạo, cô tức giận nên hai gò má đỏ bừng, thái độ vô cùng kích động: “Tôi có trong sạch, hay có phải xử nữ hay không, Tống Hạo so với anh rõ ràng hơn nhiều!”

Thân Tống Hạo ánh mắt biến đổi, bên môi nở ra nụ cười, nhìn lòng bàn tay nhỏ bé đầy mồ hôi, còn hơi run rẩy.

Anh là cao thủ tình trường, tất nhiên biết một đêm kia Hứa Hoan Nhan có phải xử nữ hay không, nhưng anh bây giờ càng thêm hứng thú không hiểu tại sao người đàn ông này lại muốn bôi nhọ cô!

“Chà, nhanh như vậy đã thay đổi xưng hô?” Tống Gia Minh dứt khoát vạch mặt, cười ác độc: “Thân tiên sinh, anh duyệt người vô số, chắc cũng biết trên thế giới này còn có loại phẫu thuật vá màng trinh chứ!”

“Hả?” Thân Tống Hạo quay mặt sang có chút hứng thú mỉm cười nhìn Hoan Nhan đang tức giận mặt đỏ tía tai.

“Tống Gia Minh, anh khốn kiếp, tôi Hứa Hoan Nhan cùng anh ở một chỗ vẫn còn trong sạch, là anh không biết quý trọng, là anh bắt cá hai tay, giờ lại quay đầu tìm tôi, tôi khong muốn cùng anh dây dưa, anh lại quay sang chửi bới bôi nhọ tôi sao? Lâm Thiến không phải cũng đem anh vứt bỏ, sao anh không trả thù cô ta? Anh con mẹ nó mới chính là đồ rách nát!”

Cô đột nhiên phát hiện, bản thân mình trong xương cũng không phải là thục nữ.

“Cô xem lại bản thân mình một chút Hứa Hoan Nhan? Mở miệng nói bẩn, người gây sự, cô có biết hay không cô bây giờ giống như người đàn bà chanh chua?” Tống Gia Minh bị cô mắng, trong lòng thẹn quá hóa giận cố tình gây sự.

“Liên quan gì tới anh? Anh là người giữ gìn trật tự đô thị sao?” Hoan Nhan không chút khách khí trả lời.

“Thân Tống Hạo, nếu anh tin lời anh ta, chúng ta chia tay, nếu như anh không tin lời anh ta, hiện tại dẵn tôi đi!”

Hoan Nhan hai mắt sáng rực, long lanh nhìn Thân Tống Hạo đe dọa, anh mắt trong vắt thẳng thắn, khiến anh không tự chủ nắm chặt tay cô.

“Hoan Nhan, cần gì phải tức giận như thế? Xã hội này không phải xử nữ cũng không phải chuyện gì mất mặt, nếu chuyện của Tống Gia Minh là thật, cô che dấu có ích lợi gì, sớm muộn cũng bị người ta vạch trần ra thôi, đến lúc đó cô càng khó chịu!”

Vẫn không lên tiếng Lâm Thiến chợt mở miệng, cô xinh đẹp tiến lên, kéo cánh tay Thân Tống Hạo: “Em thay Hoan Nhan xin anh tha lỗi, Thân thiếu, anh không nhỏ mọn như vậy chứ?”

Cô ta cười cười tựa hồ chửi mắng người khác giống như là đang chào hỏi, chuyện thường như cơm bữa, Thân Tống Hạo giơ tay đẩy cô ta ra, mắt khẽ híp một cái, tức giận: “Lâm tiểu thư, Tống tiên sinh, các người cho rằng đứng trước mặt hai người là một người đàn ông ngu ngốc sao, đàn bà loại nào tôi chưa từng gặp qua? Tôi không có chơi đùa? Tôi biết ai đúng ai sai.”

Anh vươn tay, chỉ vào chóp mũi Tống Gia Minh, cằm nâng lên mở miệng: Không cần xuất hiện trước mặt tôi và Hoan Nhan. Lần sau sẽ không phải lịch sự như thế này đâu, Tống Gia Minh tiên sinh.”

“Chúng ta đi.” Anh ôm cô vào trong ngực, mở cửa xe, đỡ cô vào, tỉ mỉ giúp cô thắt dây an toàn mới vòng qua bên kia khởi động xe.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 71: Không Biết Xấu Hổ

Mở cửa, anh đứng đợi cô, cô cúi đầu khóa cửa, đang muốn quay người, đã thấy Lâm Thiến xuất hiện, cao ngạo nhìn cô.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 70: Dịu Dàng Chính Là Xúc Phạm Tàn Nhẫn

“Đứng mãi ở đấy?” Hứa Hoan Nhan cảm thấy mặt đỏ ửng, nóng bừng lên, thanh danh của cô vốn xấu rồi, cũng không muốn thêm xì căng đan nào nữa, chẳng qua cô không muốn mở cửa, không muốn có liên quan gì đến anh ta.

Bàn tay giơ lên che lại hai lổ tai, Hứa Hoan Nhan cúi đầu chạm đầu gối, nhưng giọng nói của anh vẫn xuyên qua cánh cửa gỗ cũ kỹ, nhỏ nhẹ nhu hòa, từng tiếng từng tiếng rót vào tai cô.

“Hứa Hoan Nhan em đừng giận anh nữa, được không?”Anh kiên nhẫn nói, khóe môi câu lên, nụ cười tràn ngập dịu dàng, các nữ sinh chung quanh không nén nổi bàn tán xôn xao, có cô dạn dĩ đi lại sau lưng anh, anh vẫn chăm chú nhìn cánh cửa đóng chặt, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy.

Hứa Hoan Nhan bịt chặt hai lổ tai, cô trước giờ tánh hay mềm lòng, không chịu nổi người khác trước mặt mình ăn nói khép nép, mặc dù tánh tình thanh cao cố chấp, giờ phút này dù chưa nói tiếng nào, nhưng trong lòng bắt đầu dao động.

Dù mới tiếp xúc với anh một thời gian, cô biết anh tánh tình kiêu ngạo cố chấp, không hiểu tại sao anh lại thay đổi, thái độ của anh bây giờ làm cho cô có chút xúc động, cô chỉ là một cô gái bình thường như những cô gái khác cũng mơ mộng này nọ, nhìn anh ưu tú anh tuấn như vậy, lại ăn nói nhỏ nhẹ với cô, đổi là người khác thì chắc đã bỏ đi lâu rồi…”…Hứa Hoan Nhan, hay là…. anh xin lổi em có được không?” Trầm mặc hồi lâu, anh chậm rãi nói, ngậm điếu thuốc anh châm lửa hút, nheo mắt lại anh từ từ phả khói ra, xung quanh nhiều tiếng thét chói tai vang lên…Hứa Hoan Nhan ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khóa trước mặt,nói xin lổi? Người cao cao tại thượng,thân phận cao quý giống như anh lại nói xin lổi sao?

Cảm thấy hô hấp nặng nề, cô cắn môi, cẩn thận nghe ngóng động tỉnh ngoài cửa…”Hứa Hoan Nhan, thật xin lổi.” Anh thấp giọng, nói xong cũng thấy không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, điếu thuốc còn chưa hút hết đã dập tắt liệng vào thùng rác, xoay người lại thấy cánh cửa đã mở ra, mắt sưng đỏ cô đứng ngay cửa, y phục chưa thay vẫn đang mặc áo ngủ ở nhà.

Đáy mắt chợt lóe lên tia sáng, anh nắm tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, môi mỏng cắn cắn vành tai, nhẹ giọng nỉ non: “định mua hoa hồng tặng em, nhưng lại ngại em không nhận thì mất mặt quá, cho nên đi tay không tới đây

Hứa Hoan Nhan khép nhẹ mi , không dám đối diện với đủ sắc thái những cặp mắt xung quanh, thấp giọng nói với anh:” Anh trước tiên vào nhà.”

Đẩy cửa ra, cô kéo anh vào nhà, chú ý tới ánh mắt quan sát chung quanh của anh, không khỏi đỏ mặt: “Nơi này đơn giản vậy thôi.”

Anh gật đầu một cái,cũng không ngại ngùng gì nhẹ bước tới giường của cô ngồi xuống, vỗ vỗ chổ trống bên cạnh mình, khóe môi khẽ cong lên nụ cười cợt nhã mà mê người: “Hoan nhi, tới đây

Cô khẽ nhíu mày, cách nói này nghe cứ như là gọi Cún con vậy. giọng nói nghe như thế nào cũng giống lúc trước chỉ có ra lệnh và cô chỉ có cúi đầu phục tùng thôi.

Áo ngủ cũ kỷ trên người cô thật khó nhìn, trài qua thời gian dài màu trắng cũng chuyển sang ngà ngà, cô có chút lo lắng chỉ sợ anh khinh thường cô.

Anh kéo hông cô lại gần, nhấc bổng cô ngồi lên đùi, ôm vào trong ngực, tay nhẹ nhàng xoa bên má cô: “Còn đau không?”

“Anh không sao chứ, sao thay đổi nhanh chóng vậy, hay là phân liệt?”

Hứa Hoan Nhan chống tay vào ngực anh nhìn, không quen khi thấy anh dịu dàng như vậy.
“Phân liệt? Ý gì đây? Anh nhíu mày, khí thế áp bức nổi lên không ai dám coi nhẹ

“Nhân cách phân liệt.” Hứa Hoan Nhan cũng không khách khí, cô dù không thù dai nhưng cũng không mau quên đến vậy.

Anh im lặng chân mày càng nhíu chặt hơn, hồi lâu ôm chặt cô vào trong ngực, cằm gối trên đầu cô vấn vương 

vài sợi tóc, thấp giọng nỉ non: “ Em phải biết rằng, không phải ai cũng chấp nhận khi người phụ nữ của mình lại đi nhớ thương người khác, tỷ như…..Tống Gia Minh là mối tình đầu của em.”

Hứa Hoan Nhan chợt thấy nghẹn họng, cô không phải thánh nhân, làm ra vẻ như không có việc gì khi bị người tổn thương, mỗi lần nhớ tới trong lòng vẫn đau đớn vô cùng.

“Anh ta….việc này không có quan trọng như anh nghĩ, em đã không còn nhớ nữa.” Cô thấp giọng nói, ngón tay không tự chủ xoắn vào nhau.

“Tốt lắm, không cần mang theo nhiều đồ, dọn dẹp mang theo một ít đi với anh.” Anh buông cô ra, để cô đứng xuống đất.

“Em, em không muốn dọn đi.” Hứa Hoan Nhan cúi đầu, tóc mềm mại hai bên má cô nhẹ rơi về trước.

‘Hả?” Anh không hiểu ngẩng đầu nhìn cô.

Vốn danh tiếng của tôi ở trường không được tốt lắm, nếu như dọn đi người ta lại nghĩ …. được anh bao nuôi.

Cô thấp giọng trả lời, lời nói ra vẻ như chuyện không có gì, ngừng một giây, cô laị giương môi lên: “Mặc dù sự thật như thế, nhưng xin anh hãy hiểu cho, tôi không muốn bị người ta bàn tán nhiều nữa.”

“Anh bao nuôi em mất mặt lắm sao?” Anh đứng lên thân hình cao lớn, cảm giác bị áp bức mười phần: “Không chừng các nữ sinh trong trường học em cũng sẽ phấn đấu hết mình để được như vậy nha!”

Hứa Hoan Nhan thở một hơi, vô lực xoay người ngồi xuống, đôi mắt trong suốt, ngó thẳng ra ngoài cửa sổ: “Tóm lại tôi đã như vậy rồi, quên đi, chúng ta đi thôi, bất quá bốn tháng sau này…”

Hứa Hoan Nhan chợt cắn hàm răng, chóp mũi không khỏi chua xót, nhưng vẫn quật cường mở miệng nói: “Hy vọng anh bỏ qua cho tôi, hết hợp đồng chúng ta coi như không quen biết nhau, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.”