Trời bắt đầu đổ mưa, nỗi nhớ Kiên cứ dâng theo cơn mưa dào đột ngột, tôi nhấn số máy quen thuộc đã hai tuần rồi chưa đủ can đảm gọi đi.
***
Sài Gòn đón những cơn mưa mùa hạ đầu tiên, vội vã và mát mẻ. Tôi ngồi một góc quán nhỏ mơ hồ ngắm làn mưa trắng xoá đang ôm ấp lấy nền đường nhựa bỏng rát. Tôi chợt nhớ đến Quân, cũng một ngày mưa tầm tã thế này tôi gặp anh, yêu anh rồi chia tay. Quân đi du học ở California, sự xa cách về địa lý khiến anh e ngại, anh nói chia tay, một câu nói trở lên nhẹ bẫng vào một chiều mưa rào.
"Lại nhớ Quân à?" Tôi nhìn Kiên đang ngồi đối diện, cũng là một chàng trai tôi gặp vào mùa mưa. Kiên chững chạc hơn tuổi, lãnh đạm mà nhẹ nhàng, lạnh lùng mà ấm áp. Kiên là người có nội tâm phức tạp hoặc chính bản thân tôi cảm nhận như thế. Cậu ấy lặng lẽ bước vào cuộc sống của tôi nhẹ nhàng đến mức đến khi nhận ra, tôi lại không đủ dũng khí để xua đuổi cậu ấy.