Thời điểm chai rượu cạn đáy, Hứa Hoan Nhan đè tay anh ta xuống: ”Thân Tống Hạo,anh uống nhiều quá rồi!”
Thân
Tống Hạo say khướt liếc mắt nhìn, sau đó hất tay cô ra,anh nhếch môi
cười nhạt: ”Cô dựa vào cái gì mà quản tôi, Hứa Hoan Nhan?”
Nhất
thời Hứa Hoan Nhan trầm tư, cô lấy tư cách gì quản anh ta? Cô hẳn là
phải ghét anh ta đến tận xương tủy, mà anh ta cũng xem thường cô đã ra
ngoài bán thân,hai người bọn họ chán ghét lẫn nhau, rồi lại không thể
không dây dưa với nhau…Kỳ Chấn nhìn anh ta say đến không còn hình dạng
gì,không khỏi liếc Trần Nhị một cái, nhẹ lắc đầu,hàng năm vào ngày này
Thân thiếu đều trở thành bộ dáng uống say đến bất tỉnh nhân sự không còn
biết gì,cũng khổ cho anh ta một năm chỉ có thể buông thả một lần.
“Thân thiếu” Trần Nhị đi tới đoạt lấy chai rượu trong tay anh ta, khép hờ mắt nhẹ giọng nói.
“Cô
ấy đính hôn với Dennis Lâm rồi.” Trần Nhị hạ giọng nói, Hứa Hoan Nhan
ngồi kế bên Thân Tống Hạo nghe rõ câu nói này,trong đầu cô lập tức nghĩ
đến tên của một người, Tô Lai.
Thân thể ThânTống Hạo đột nhiên
run rẩy, anh ta ngẩng đầu lên, mắt vằn tia máu, gắt gao nhìn thẳng Trần
Nhị:” Mẹ kiếp, cậu vừa nói gì?”
“Cô ta, Tô Lai cũng đã đính hôn
với Dennis Lâm, ba năm rồi Thân thiếu, quên đi, cô ta không đáng để nghĩ
tới, anh hiểu không? Anh xem hình dáng của anh bây giờ giống cái gì,
cha mẹ anh lúc nào cũng lo lắng cho anh, tại sao anh không quan tâm tới
bọn họ?”
Trần Nhị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gầm nhẹ.
Thân Tống Hạo lúc này không còn tỉnh táo,hung hăng lắc đầu, đáy mắt mờ mịt: ”Tôi không tin, tôi không tin cô ấy đã đính hôn”.
Anh
ta đẩy Trần Nhị ra, cầm chai lên ngửa đầu ra sau dốc hết rượu vào
miệng, Hứa Hoan Nhan kinh ngạc nhìn anh ta, cô đột nhiên bước qua bên
khui chai rượu khác, rồi học theo cách anh ta vừa làm dốc rượu vào
miệng:” Thân Tống Hạo, thất tình thôi mà, có gì lớn lao đâu, tôi cũng
thất tình, cũng bị người ta bỏ rơi, nhưng vậy thì sao tôi vẫn sống tốt
đấy thôi! Nhìn xem anh giống cái gì, mất cả ba năm chìm đắm trong đó,
tôi thật sự khinh thường anh.”
Hứa Hoan Nhan quăng mạnh chai rượu
xuống đất,cô chỉ thẳng vào mũi Thân Tống Hạo,mặt mày đỏ bừng giống như
cánh hoa đào,nấc lên một cái:”Tôi thật xem thường anh, cầm lên không
được, bỏ xuống không xong…”
“Cô thì biết cái gì!” Thân Tống Hạo
nheo mắt, loạng choạng đứng dậy, túm lấy cổ áo của cô, hung hăng ôm cô
vào trong ngực…”Tôi dĩ nhiên biết, hì hì… anh chính là người hèn nhát,
trốn tránh sự thật, thật sự nhu nhược!” Hứa Hoan Nhan nhếch môi cười khẽ
nhìn lại anh ta, uống chút rượu vào,cả người cô mềm mịn da thịt sáng
trong, đôi con ngươi long lanh dễ làm say lòng người,khóe miệng khẽ
nhếch lên, quả thật là diễm lệ…Thân Tống Hạo chợt cúi đầu, cường bạo
chiếm lấy môi của cô, hắn mảnh liệt liếm môi của cô,chốc chốc lại hung
hăng cắn môi cô, dám bảo hắn là người hèn nhát, cô thật đáng chết mà.
“Anh
buông tôi ra” đầu óc Hứa Hoan Nhan choáng váng cơ hồ đứng không vững,
nhưng lại cực kỳ tỉnh táo,xung quanh có nhiều người như vậy, anh ta cư
nhiên khi dễ cô,cho rằng bây giờ cô giống như là một trong số các bạn
gái của mình sao?
Dây dưa cũng không thoát được,môi cô giống như
bị anh ta cắn tả tơi, Hứa Hoan Nhan đột nhiên kích động, chưa kịp suy
nghĩ, tay trái đã giơ lên tát vào mặt anh một cái…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !