Đầu bên điện thoại kia là tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ: "Hạo, đừng
chia tay được không? Em thật sự rất yêu anh, em không thể xa anh, Hạo,
không có anh em sẽ chết, thật sự sẽ chết....".
"Đừng ồn, hai
tháng 500 vạn, số đó cũng đủ để cô thỏa mãn rồi, nhớ, tôi ghét nhất là
phụ nữ phiền phức, không cần gọi lại, tôi sẽ không nghe nữa".
Anh
thoải mái cúp máy, không quan tâm người phụ nữ kia đang gào khóc....
Hoan Nhan giật mình cả người run lên, cô loáng thoáng chỉ nghe mấy chữ,
hai tháng, 500 vạn, 500 vạn.... Cô giống như bị ma chú ám, đẩy tay của
Hoàng Thư Quyên ra, bước chân hướng Thân Tống Hạo đi tới....
"Con
nhỏ kia, mày làm gì? Mày lại dám đẩy tao ra, muốn phản kháng sao...."
Thân hình mập mạp Hoàng Thư Quyên không đứng vững, thiếu chút nữa ngã
nhào trên mặt đất, bà ta ồn ào hô to gọi nhỏ, hướng Hoan Nhan đuổi
theo....
"Bà câm miệng cho tôi! Bà nếu muốn người khác bồi
thường 300 vạn, bà nếu muốn tôi giao tiền thuốc cho ba, bà cứ tiếp tục
mắng đi".
Hoan Nhan bỗng quay người, cô thét rống lên. Hoàng Thư
Quyên lập tức sửng sốt, hồi lâu, bà ta vặn thân hình mập mạp ngượng
ngùng né tránh: "Hứa Hoan Nhan, mày được lắm, mày có gan đừng cầu xin
tao quản mày".
Cho đến khi đi xa, bà ta lại tiếp tục chửi
mắng.... Hoan Nhan không quan tâm đến bà ta, cô đi tới bên người Thân
Tống Hạo, hai mắt cô vốn trong suốt, lúc này chỉ còn một mảnh sương. Bàn
tay nhỏ ướt đẫm mồ hôi lập tức bắt lấy áo sơ mi hàng hiệu của Thân Tống
Hạo, lưu lại vết tích ẩm ướt, cô cắn môi, suy nghĩ hồi lâu, bất chấp
ngẩng đầu lên: "Thân tiên sinh, cầu anh, đồng ý với tôi một việc được
không?".
Anh cúi đầu, cầm bàn tay cô đẩy ra, dáng vẻ ghét bỏ cùng
cô kéo khoảng cách: "Cô nói!" Anh khẽ cau mày, biểu hiện không kiên
nhẫn, đôi mắt sáng lên, điệu bộ hài lòng nhìn con mồi chuẩn bị mắc câu.
"Tôi, tôi có thể đổi cách khác để trả lại số tiền này...." Cô nói quanh co nửa ngày, nhưng vẫn không thể nói vào vấn đề.
"Ví dụ?" Anh nhướng mày, mất hết hào hứng duỗi lưng mỏi.
"Tôi
có thể làm người giúp việc miễn phí cho anh, tôi không cần trả tiền
lương, đến lúc trả hết tiền nợ mới thôi, nhưng bây giờ anh có thể hay
không cho tôi mượn tiền cứu ba của tôi?" Hoan Nhan cuối cùng vẫn nói ra,
cô khẩn nài nhìn lại anh, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống....
"Nhà
tôi thuê đều là những người cao cấp nhất của Philippines, cũng không
cần Hứa tiểu thư hạ mình làm những việc này" Anh nâng khóe môi, trước
sau như một phóng túng không chịu bị trói buộc.
"Được rồi, Hứa
tiểu thư tôi còn có việc, chuyện còn lại giao cho luật sư xử lý, tạm
biệt" Anh mở cửa xe, khom lưng muốn ngồi vào.
"Đợi chút" Hoan Nhan phản xạ có điều kiện kéo anh, cô dứt khoát nhắm mắt lại, dù sao đã có lần đầu tiên, còn để ý cái gì?
"Thân
tiên sinh, tôi có thể dùng mình làm thế chấp, cho tôi mượn tiền cứu ba
tôi?" Cô rốt cuộc cũng nói ra, thậm chí có cảm giác như trút được gánh
nặng....
"Cô sao?" Thân Tống Hạo giống như nghe truyện cười, ánh
mắt sắc bén của anh nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, dường như muốn nhìn
xuyên thấu đồng phục mỏng manh của cô, mặt của Hoan Nhan càng lúc
nóng....
"Hứa tiểu thư, trình độ trên giường của cô quá kém" Anh
ôm lấy cánh tay, thông thạo đốt một điếu thuốc, bộ dạng giống lưu manh,
mắt trong làn khói dừng ở cô, khóe môi như hài hước gợi lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !