"Tùy anh" Hoan Nhan trừng anh một cái, đưa đôi tay trắng ngần ra: "Bây giờ, Đại thiếu gia anh nên thanh toán rồi".
Bên
môi Thân Tống Hạo vẫn là ý vị suy ngẫm, hứng thú lập tức biến mất đứng
lên, ánh mắt của anh lướt qua trên đỉnh đầu cô, trực tiếp đi qua bên
người cô đi tìm chi phiếu.
"Tôi đối với xử nữ từ trước đến nay vô cùng hào phóng....".
"Tôi chỉ muốn mười vạn tiền" Hoan Nhan không chút do dự cắt đứt lời của anh, vẫn đuổi theo anh, duy trì tư thế đưa tay.
Khóe
môi Thân Tống Hạo cong cong, vẻ mặt không đàng hoàng: "Tùy cô, tôi
trước nay đối với phụ nữ nói sao nghe vậy...." Khóe miệng anh vẫn ngậm
điếu thuốc thoạt nhìn thật không đứng đắn, Hoan Nhan chán ghét, cũng
may, sau này không bao giờ gặp lại nữa!
Anh lấy chi phiếu ra, lúc
đang muốn ghi, điện thoại di động ở một bên vang lên, Thân Tống Hạo
nhíu mày, một tay cầm điện thoại di động tới, đợi thấy màn hình hiện ra
một dãy số, không khỏi bực bội vặn lông mày, đưa tay cầm điếu thuốc để
trên cái gạt tàn thuốc thủy tinh....
"Này, ông nội" Anh mở miệng, lập tức cầm điện thoại di động cách xa bên tai.
"Còn
biết ông là ông nội con? Thằng nhóc kia, con tối ngày hôm qua sao không
trở về nhà? Có phải hay không lại đang ở bên ngoài chơi bời?".
Ông cụ tức giận mười phần mắng chửi truyền đến rõ ràng, Hoan Nhan nín cười, bả vai cũng run run lên.
"Ông nội, con tối qua làm thêm giờ....".
"Câm
miệng! Ông mặc kệ, hôm nay là thứ hai quy tắc bữa ăn cùng dòng họ, con
tuần trước từng nói dẫn bạn gái về nhà, xú tiểu tử Thân Tống Hạo kia ông
cảnh cáo con, lần này, ông cái gì cũng không quản, con nếu như không
dẫn bạn gái về nhà, sau này vĩnh viễn đừng nghĩ vào cửa nhà họ Thân! Tạm
biệt!".
Điện thoại cắt đứt liên lạc, mặt Thân Tống Hạo đen đến dọa người đem điện thoại cúp, hai đôi lông mày đẹp nhíu chặt lại.
Cơ
thể ông nội vừa mới khỏe lại, anh quả thực không nên chọc ông tức giận,
chỉ là, bạn gái? Quỷ tha ma bắt đầu óc anh rút gân mới có thể hứa hẹn
mang phụ nữ về nhà?
Tô Lai sau khi đi, phụ nữ ở trong mắt anh, chính là một công cụ phát tiết!
Bạn,
bạn gái.... Thân Tống Hạo cảm thấy đầu óc mình muốn thắt lại, ánh mắt
của anh lay động một vòng, lại rơi vào trên người Hoan Nhan, mắt lập tức
sáng lên.
Hoan Nhan bất giác lui về phía sau từng bước, trợn to hai mắt nhìn anh: "Anh, anh nghĩ quỵt nợ sao?".
"Cô đoán đúng rồi!" Anh xấu xa cười một tiếng, dứt khoát đem chi phiếu chưa ghi cất lại, một bộ đoán chừng nét mặt của cô.
_______________________________
"Thoạt
nhìn phải ngoan, hiền lành, lương thiện, dĩ nhiên cũng không thể quá
xấu, Ngải Khẳng xem rồi chỉnh đi" Thân Tống Hạo hai chân bắt chéo, mãn
nguyện ngồi ở trên ghế sa lon, đem Hoan Nhan đẩy tới trước mặt một người
đàn ông tuổi còn trẻ.
Người đàn ông bị gọi là Ngải Khẳng hai
hàng lông mày nâng cao: "Thân thiếu gia, gợi cảm, thùy mị thanh nhã tôi
cũng có thể, nhưng mà hiền lành? Anh xác định không phải là gây khó khăn
cho tôi?".
"Ừ...." Thân Tống Hạo suy nghĩ một lát, khóe môi rạng rỡ cong cong: "Dựa theo người phụ nữ hai mươi năm trước chỉnh là được".
"Anh
xác định?" Ngải Khẳng lông mày càng nâng cao hơn, mặt Hoan Nhan cũng
không chút thay đổi, ngón tay lướt qua mấy bộ quần áo, cô xem thử anh ta
muốn làm gì, đầu óc cô bây giờ đều là mười vạn tiền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !