Xuyên về làm Tấm - Chương 21

Chương 21: Chim Lạc
Hiếm khi Vua lại không đòi hỏi, có nhã hứng ngồi nghe Tấm nói chuyện như hôm nay.

Xuyên về làm Tấm - Chương 20

Chương 20: Cố Nhân
Hệt như lần trước, từ sau tấm rèm Vua thong dong bước ra, chỉ khác là không có thái giám Nguyễn Toàn nâng đỡ.
Có thể dùng từ nhàn nhã để hình dung cách đi của Vua. Tấm quỳ hạ thấp người, ngang tầm mắt là vạt áo bào màu tím, thêu họa tiết bạch vân đang nhè nhẹ đung đưa.
Cô gần như nín thở, cảm giác ánh mắt như rắn của Vua đang bò chầm chậm trên lưng mình. Căn phòng âm âm mát mà mồ hôi cô rịn ra hai bên tóc mai, sắp nhỏ được thành giọt.
– Dân nữ gặp qua Hoàng thượng.
– Nàng biết trẫm sao? – Giọng Vua trầm trầm – Biết là trẫm, không chịu bỏ nón, phải chăng là muốn chịu phạt.
– Dân nữ không dám, chỉ là sợ kinh động đến Hoàng thượng, dân nữ có chết cũng không đủ bồi tội.
– Trẫm lại muốn xem, điều gì có thể khiến trẫm kinh hoảng đây. Huống chi giọng nàng quen thuộc như thế, làm trẫm thật tưởng niệm cố nhân…
Nói dứt lời, nhà Vua còn thở dài phụ họa, vẻ thâm tình tràn đầy trong giọng nói.
Đây là một mặt khác Tấm chưa bao giờ thấy ở Vua. Số lần Tấm gặp Vua cho đến hiện tại có thể đếm trên hai bàn tay, lần nào cũng là bạo ngược cầu hoan. Những khi ấy, Vua không xưng hô với cô như bình thường, chỉ thích thì thầm bằng chất giọng riêng biệt, gọi em xưng ta, y như phường bất thiện háo sắc chọc ghẹo con gái nhà lành.
– Xin phép hoàng thượng – Tấm đưa hai tay lên cởi quai buộc nón, đặt sang bên cạnh, xong xuôi mắt vẫn rũ xuống, kính cẩn quỳ nơi đó.
Ánh nến sáng trưng trong phòng soi rõ mái đầu xanh mướt, nổi lên đường rẽ ngôi trắng ngay giữa. Hai vành tai non mềm còn thấy rõ lớp lông măng mịn màng, cặp lông mày lá liễu, lông mi đen dày như hai dẻ quạt rủ xuống. Bên dưới cái mũi thon thả còn đang lấm tấm mồ hôi là đôi môi đào mọng, có một vệt răng rõ nét còn hằn trên ấy.
Vua như thể mất tự chủ, cúi thấp xuống trước mặt Tấm. Ngón tay cái thon khỏe miết mạnh lên chỗ dấu răng, mấy ngón còn lại đỡ cằm đẩy gương mặt Tấm ngẩng lên đối diện với mình. Ánh mắt nâu u uẩn sộc thẳng vào mắt Vua, khiến vẻ sắc bén sững lại vài giây.
Vua đột nhiên thở mạnh, trong giây lát Tấm có linh cảm kỳ dị rằng Vua đã muốn bóp chết mình.
– Thưa hoàng thượng, dân nữ thật là oan khuất – Tấm run run cất tiếng, đôi mắt nâu trong vắt trượt ra mấy viên trân châu lăn tròn.
– Nàng có oan ư? – Vua lại thở mạnh như hắt ra – Nói trẫm nghe xem, trẫm thật muốn biết sao An tần đã mồ yên mả đẹp cuả trẫm lại xuất hiện nơi đây.
Vua trở lại với vẻ ung dung, thả cằm Tấm ra, bước đến bàn uống nước ngồi xuống, tay nhắc lên miếng trầu têm cánh phượng ngắm nghía.
– Thưa hoàng thượng, dân nữ bị người hãm hại, quả thật đã từng chết rồi – Thấy Vua vẫn không ừ hữ gì Tấm đành tiếp lời – Khi dân nữ về nhà giỗ cha, đã bị đầu độc, theo mẹ dân nữ kể lại khi đó dân nữ thực đã chết rồi, các thái giám tùy nữ theo hầu có thể chứng thực cho dân nữ. Cũng không biết vì sao, khi đang chôn cất dở, dân nữ đột nhiên tỉnh dậy. Chính mẹ của dân nữ và người giúp chôn cất bấy giờ cũng đã rất hoảng sợ. Dân nữ trộm nghĩ, mình coi như đã chết rồi, sống dậy kỳ quái như thế chẳng khác nào thứ dữ, sẽ gây tổn hại lớn cho hoàng thượng và đất nước. Nên mẹ con dân nữ đành giấu kín chuyện, lấp mộ lại rồi đưa dân nữ đi sang làng khác sống.
– Thật là ly kỳ ấy nhỉ – Vua hờ hững nói, chẳng mảy may cho Tấm mặt mũi – Nàng thân là phi tử của trẫm, lại ngang nhiên giả chết, hành động bỏ trốn ấy nàng biết bị trị tội gì không?
– Dân nữ biết tội, khẩn xin hoàng thượng soi xét. Từ trước đến nay nào có người bình thường nào chết rồi mà có thể sống lại. Dân nữ thật muốn quay về cung hầu hạ hoàng thượng, chỉ sợ miệng đời ác nghiệt cho dân nữ là quỷ quái mê hoặc quân tâm.
– Vậy sao nàng còn trở về, phải chăng nàng quá thương nhớ, muốn về bên trẫm hay sao? Hay là còn điều gì trẫm chưa rõ hết?
Lời Vua nghe như mở ra cánh cửa cho Tấm nhưng lại khiến cô cảm thấy thực muốn rùng mình. Cô miệng khô, lưỡi bỏng, vị Vua ác nghiệt này lại cứ vờn cô như vờn mèo. Tấm cúi thấp xuống, trán chạm hai tay, bày ra vẻ quỵ lụy nhất.
– Cẩn tâu hoàng thượng, là dân nữ muốn về bên hầu hạ hoàng thượng.
– Tốt, tốt, có lời này của nàng, quả là trẫm thấy thực hả lòng, không uổng công trẫm thương nhớ nàng suốt thời gian qua.
“Thật giả dối” – Giá mà có thể bày tỏ, Tấm sẽ hét lời đó vào mặt Vua.
– Cũng là hoàng thượng ưu ái dân nữ.
Diễn trò phu thê tình thâm, khiến Tấm nổi hết cả gai ốc. Cô được Vua đỡ dậy ngồi lên ghế bên cạnh, một tay nhà Vua cầm tay cô âu yếm, tay còn lại khoác nhẹ lên lưng. Thật muốn bao nhiêu ân ái thì có bấy nhiêu!
– Nàng nói xem, phải trị tội kẻ hại nàng ra sao? – Dáng vẻ Vua tư lự nhẹ nhàng giống như đang bàn chuyện tối nay bắt con gà nào để giết thịt. Tấm đã toan quỳ xuống nhưng Vua giữ chặt lấy không buông. Cô đành ngồi chịu trận nhẹ giọng thưa:
– Tạ ơn hoàng thượng minh xét, dân nữ không biết ai đã hại mình, nhưng điều làm dân nữ căm phẫn là, để che dấu tội lỗi, kẻ đó lại rắp tâm đưa em gái dân nữ vào cung rồi bày kế hại nó, em gái dân nữ thật là oan khuất quá…Nói đến đây không cần cố gắng, nước mắt Tấm tự nhiên giọt giọt rớt xuống. Nỗi ấm ức khi sắp phải về lại cấm cung làm cô không kiềm được xúc động.
– Án của Mỹ nhân, trẫm tự có chủ trương, nàng cho là trẫm không biết xung quanh trẫm xảy ra điều gì sao – Vừa nói, Vua vừa nhìn thẳng vào mắt Tấm, ánh mắt thấu suốt, lạnh băng làm cô chột dạ.
Thân là đế vương, giữa muôn vàn tranh đấu lại có thể ngồi vững được trên ngai vàng mười mấy năm trời. Lần đầu tiên, Tấm sâu sắc cảm nhận vị Vua này không hề đơn giản.

Xuyên về làm Tấm - Chương 19

Chương 19: Trở Về
– Dì, là con.
Tấm khẽ nói, thân mình đồng thời lách qua cửa. Dưới ánh trăng mờ, thoáng dáng người thiểu não đang ngồi dưới đất, một bên khuỷu tay chống lên giường, tay còn lại thõng dài chán nản. Nghe tiếng Tấm, người Dì nẩy mạnh, vội vã ngước lên. Trên đôi mắt hơi xếch giống hệt Cám còn loang loáng nước.

Xuyên về làm Tấm - Chương 18

Chương 18: Oan Khuất
Nguyễn Toàn là thái giám Thủ đẳng, giữ chức vụ Điển sự, trực tiếp hầu cận bên cạnh nhà Vua. Ông vốn là “giám sinh” – tức là người sinh ra vốn đã khiếm khuyết, không thể làm người đàn ông bình thường.

Xuyên về làm Tấm - Chương 17

Chương 17: Hoàng Cung Sóng Gió
Sự kiên quyết của Tấm làm Khoai vừa cảm phục, vừa bất lực không biết làm sao.

Xuyên về làm Tấm - Chương 16

Chương 16: Tình Chàng Ý Thiếp
Đi suốt cả đêm, đến sáng ra Tấm và anh Khoai mới đến được chân núi. Chân Tấm đau đớn chảy máu, phần vì đường xa, phần vì đi bộ vội vàng bị cỏ gai cào rách.

Xuyên về làm Tấm - Chương 15

Chương 15: Vàng Ảnh, Vàng Anh
Bóng đêm đi qua, tiếng gà gáy cất lên râm ran báo hiệu ngày mới đã đến.
Ngoài ngõ lao xao tiếng người. Lệnh quan trên cấm, không ai dám vượt ra khỏi vòng ranh giới cắm cờ. Không vào được, bà con đành gọi với vào hỏi nhà cần giúp đỡ dọn dẹp cơm nước hay không, nghe thật ấm lòng.
Tấm đã nằm vào áo quan dành riêng cho mình, trên mặt phủ lớp vải xô màu trắng. Cô không lo bị người lật tẩy, vì với thân phận cao quý hiện nay, không người nào ở đây có gan động vào cô.
Trên thực tế, cô đã được khâm niệm cẩn thận, đã được đặt vào áo quan. Giờ chỉ còn đợi làm lễ chôn cất là xong.
Nhưng có điều gì đó cứ mãi luẩn quẩn nơi dạ làm Tấm không yên. Mọi việc diễn ra thật suôn sẻ, từ lúc ra cung, thuận lợi trúng độc, thuận lợi tỉnh lại, thuận lợi được chôn cất tại quê nhà.
Tấm luôn biết, câu chuyện sẽ đi theo mạch, nhưng là cô cũng rõ hơn ai hết nào có thần thánh, chỉ có những kẻ giả thần giả qủy nhúng tay vào mà thôi.
Giữa lớp lớp áo niệm, Tấm bỗng thấy lạnh lẽo, rùng mình.
Dì thì tâm trạng khá hơn một chút. Qua một đêm, dường như thành kiến với con riêng của chồng đã mất tăm mất dạng. Lần đầu tiên, bà cảm thấy mình được tin tưởng, được có ích đến thế.
Hồi đêm, nghe Tấm nhát gừng kể lại những nỗi đau cô từng trải qua, bà vừa đau lòng vừa tức giận. Trời sáng, bà như được tiếp thêm sức mạnh, lau hết nước mắt, đứng dậy lo toan cho tang lễ, đâu vào đấy gọn gàng. Không thể để Tấm đi về cái nơi ác mộng đấy nữa. Vì bà và Cám, Tấm quả thực đã hi sinh quá nhiều. Bây giờ chính là lúc mẹ con bà đền bù cho cô.
Nhưng là mỗi khi nghĩ đến con gái, bà lại đau lòng đoạn ruột. Đành rằng như Tấm phân tích, quý nhân ấy còn cần đến bà, còn kiêng dè nhà Vua, sẽ không giết nó. Chỉ là nhỡ đâu, Vua tham sắc, bất chấp thu nó vào hậu cung, thì con gái bà phải làm sao? Con gái bà còn ngu dại như thế, không bằng được một góc của Tấm, sống ở nơi người sống ta chết bằng cách nào?
… ……
Mặt trời lên cao, đội ngũ tang lễ do quan lại địa phương cử ra đã tập hợp đông đủ tại nhà Tấm. Do di nguyện của An tần và nguyện vọng của người nhà là an táng như một thôn dân bình thường nên tang lễ được giản lược hết mức có thể.
Quan tài Tấm đơn giản, để trên xe trâu, dân làng nhập cùng đội ngũ tang lễ đi bộ hai bên suốt chặng ra đồng.
Bên cạnh mộ bố Tấm đã có một khoảng hố đào sẵn. Dân làng thương tiếc xót xa cung cẩn làm lễ hạ huyệt cho cô. Mỗi người bốc một nắm đất tượng trưng kèm hoa ném lên nắp quan tài. Giữa lúc khóc than, chợt nghe người Dì cầu xin gì đó với quan quân. Việc lấp mộ bị dừng lại khá lâu, sau cùng đại diện bên tổ chức thông báo sẽ để một thời gian chưa lấp mộ vội, vì khi sinh thời, An tần rất yêu quê hương, trước khi mồ yên mả đẹp muốn dành mấy canh giờ để lệnh bà ngắm nhìn làng quê lần cuối.
Nghe trọn, có người cảm động càng khóc thương tâm, có người nhỏ giọng nghi kỵ lễ nghĩa không đủ nương nương sẽ không được siêu thoát. Cuối cùng vẫn là quan quân ra tay dẹp đám đông, chỉ để lại Dì và anh Khoai-là người sẽ giúp gia đình đắp mộ khi đến thời điểm.
Đêm tối dần bao trùm làng quê, tiếng chó sủa, mèo kêu xa xăm vọng lại, khói bếp dật dờ trên những mái nhà làm khung cảnh ngoài đồng càng thêm tiêu điều.
Lúc này, chẳng cần đuốc soi, Dì đứng canh chừng, Khoai khẽ nhảy xuống đuôi quan tài bắt đầu đục dỡ.
Ánh trăng bàng bạc, lúc nắp quan tài vừa bật lên, vội vã phủ một màu huyền ảo lên gương mặt Tấm. Đôi mắt nâu biết nói, môi anh đaò khẽ mở. Khoai như bị sét đánh, sững lại ngơ ngẩn nhìn.
Nhớ ngày hôm qua, nghe tin người trong lòng đột ngột mất, Khoai đau đến không thở nổi. Bản thân anh khi mở nắp quan tài còn nửa tin nửa ngờ, chỉ là anh nguyện tin tưởng, nguyện trông chờ vào phép màu sống lại. Anh sinh ra số đã cơ cực, cha mẹ mất sớm, sống hèn mọn như cỏ cây, chỉ nhờ vào quyết tâm và đôi bàn tay mà có ngày hôm nay, naò biết đến thần tiên là gì. Anh cũng chưa từng mong ước xa xôi cho đến khi gặp Tấm.
Giờ đây, sau hết thảy đau lòng, người con gái anh yêu đang ở ngay trước mặt.
Đột ngột, từ đôi mắt người con trai kiên cường ấy rớt xuống giọt lệ chất chứa, đậu xuống má Tấm ấm nóng làm nổ tung mọi giác quan cuả cô.
Dì đứng trên miệng huyệt nom thấy đôi người bên dưới bất động nhìn nhau, sốt ruột lên tiếng giục giã, Tấm với anh Khoai mới ngượng ngùng thu lại cảm xúc. Theo đà anh Khoai vừa nâng vừa đẩy, Tấm trèo lên. Chờ cho Khoai đóng nắp quan tài cẩn thận, ba người hợp lực lấp mộ.
Xong xuôi, nương theo bóng đêm, Tấm từ biệt Dì vội vã bước thấp bước cao cùng anh Khoai đi về phía núi.
Ngọn núi cách khá xa làng, còn hoang sơ, nhưng Khoai hay đi săn thú đốn củi nên rất quen thuộc. Dưới gầm trời của Vua, trước mắt Tấm chỉ biết đi con đường này. Ổn định rồi cô sẽ tìm cách đưa Cám ra khỏi cung, rồi cả nhà cô sẽ lại được sum họp.
Viễn cảnh phác ra thật hạnh phúc mang thêm cho Tấm động lực cùng anh Khoai vượt qua quãng đường xa xôi.
… …… ….
Tại điện Cần Chính nơi Tử Cấm Thành uy nghiêm, nhà Vua ngồi trên ngai vàng, đôi tay gác hai bên ngai nhè nhẹ đưa đẩy. Đã nghe tường thuật lại toàn bộ sự việc của An tần, cả một núi những diễn tiến, nguyên nhân, hệ quả, chỉ đổi lại cái khẽ cau mày của nhà Vua.
Vua ngồi cho đến khi lên đèn mới thong thả đứng dậy đi ra bên hông điện. Nơi ấy có treo một cái lồng đẹp đẽ, sơn son thiếp vàng. Trong lồng, chú chim Vàng Anh đang xôn xao nhảy nhót.
Nhà Vua chợt quay mặt nghiêng sang bên thái giám già đang kính cẩn đứng hầu, giọng lạnh nhạt:
– Hừm, thật quá quắt, ngay dưới mắt trẫm…
Ngài đưa ngón tay khẽ lay cái lồng làm chú chim càng thêm hốt hoảng.
– Vàng Ảnh, vàng Anh…
Toàn này…ngươi bảo, chim vàng anh đã muốn bay đến thế, trẫm thả nó ra, nó còn biết đường quay lại không!!!

Xuyên về làm Tấm - Chương 14

Chương 14: Cám Vào Cung
Sự việc An tần vì báo hiếu cha, nhân ngày giỗ tự mình trèo hái cau bị ngã, không may qua đời gây xôn xao cả làng quê.

Xuyên về làm Tấm - Chương 13

Chương 13: Hãm Hại
Đoàn hộ giá đưa Ngũ tần về thăm nhà trải qua quãng đường vất vả cũng về vừa kịp ngày.

Xuyên về làm Tấm - Chương 12

Chương 12: Em Muốn Gì?
Tin tức Tấm được sủng hạnh và thăng vượt hai cấp lên Tiệp dư lục giai làm không ít người đỏ con mắt. Nhưng Tấm chỉ ở tại viện của mình, không đi đâu gây chuyện, cũng chẳng ai có thể tìm cớ đến bắt bẻ cô.

Xuyên về làm Tấm - Chương 11

Chương 11: Hầu Vua
Tấm nóng bừng người, không cần gương cô cũng biết lúc này mặt cô trông ra sao. Dù sao Tấm cũng chỉ mới trải qua một lần, lại trong tâm thế không tình nguyện. Ở hiện đại, cô cũng là một cô gái thuần khiết, được giáo dục rằng nam nữ yêu nhau là người tình ta nguyện, thật không tưởng tượng được có ngày mình phải lấy lòng đàn ông bằng thân thể.

Xuyên về làm Tấm - Chương 10

Chương 10: Cung Cấm Thâm Sâu Tựa Biển Cả. Cửa Gỗ Ngàn Tầng Giam Bụi Hoa
Đi ròng rã mấy ngày trời, đội ngũ đón dâu mới về đến Tử Cấm Thành.

Xuyên về làm Tấm - Chương 9

Chương 9: Nhập Cung
Tấm quên nhiều thứ lắm, bởi vì trí nhớ của cô vốn kém. Nhưng có chết cô cũng sẽ không quên được âm điệu này. Nó như thanh âm ma quỷ đòi mạng trong những cơn ác mộng của cô.

Xuyên về làm Tấm - Chương 8

Chương 8: Nhà Vua
Tấm nghe ngóng tiếng cười nói, tiếng tung hô đến lúc mệt quá thiếp đi. Chẳng biết qua bao lâu, tiếng chân sầm sập chạy vào làm Tấm choàng tỉnh. Dì lao vào như một cơn gió lốc, nước mắt nước mũi giàn rụa, quần áo xốc xếch, chẳng còn vẻ gì là vừa mới đi hội về:

Xuyên về làm Tấm - Chương 7

Chương 7: Lễ Hội
Tết Nguyên đán đầu tiên của Tấm ở thời đại này diễn ra khá buồn tẻ. Một phần vì cô vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh, một phần vì nhà Tấm cũng không giàu có gì.