Một cơn mưa hạ nhỏ, Hoan Nhan đi tới đầu hẻm ngập ngừng một chút, đứng
dưới mái hiên nhà người khác, nhìn cơn mưa tơ bạc, tóc cô có một chút
vàng óng, vừa vặn chạm vai, tóc cắt ngang trán có hơi dài, che lông mi ở
phía trên, đôi mắt như phủ sương mù. Làm sao có thể tốt đây? Quần áo
nếu như ướt buổi chiều làm sao quay về trường học? Ngày hôm qua thay
quần áo ở nhà trọ còn chưa có thời gian để tắm... Hoan Nhan cúi đầu nhìn
giày trên chân một chút, cuối cùng khẽ cắn môi, đem cặp sách giơ lên
đỉnh đầu hướng nhà ngõ hẻm sâu mà chạy.
Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi ! (2)
Lúc ra về, con mèo Bi của tôi vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của
Quân, ngay cả khi chúng tôi đã rời khỏi bàn và đang đi tới cửa. Tôi hậm
hực liếc nhìn, nhưng Bi cố ý ý phớt lờ ánh mắt của tôi, nó chỉ đáp lại
vài tiếng meo meo rồi lại ung dung cuộn người trong tay người lạ.
Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi ! (1)
Đẹptrai. Buzz…! Nói thật đấy.
Xấugái. Đây chưa biết đùa.
Đẹptrai. Thất tình và FA. Yêu nhau chứ?
Xấugái. Ngay và luôn.
Chính thức là tôi đã có người yêu.
Xấugái. Đây chưa biết đùa.
Đẹptrai. Thất tình và FA. Yêu nhau chứ?
Xấugái. Ngay và luôn.
Chính thức là tôi đã có người yêu.
Em Buông Anh Ra Nhé…. Có Được Không ?
Cô đứng nép bên cánh cửa một ngôi nhà xa lạ. ngay lúc này… điều quan trọng nhất với cô là cắn chặt môi.. không cho tiếng khóc bật lên nghẹn ngào !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)