Khốn nỗi hiện giờ Thủy Sanh đã đoạt được Huyết Đao trước rồi và lập tức làm khó dễ cho lão, Huyết Đao Tăng liền tụ tập luồng lực đạo yếu ớt trong toàn thân ra cánh tay mặt.
Tình trạng này đưa đoàn người càng ngày càng đi vào nơi hoang vu tịch mịch rồi tới vùng dãy Sùng Sơn cực kỳ hiểm trở.
Quần hào đều biết Huyết đao tăng định trốn về Tây Tạng. Nếu để họ về đến sào huyệt thì tăng chúng Huyết đao môn dĩ nhiên đã đông lắm, lại thêm vào gian đảng bằng hữu của họ thực lực cực kỳ hùng hậu. Khi ấy họ sẽ cùng quần hào Trung Nguyên mở cuộc chiến đấu.
Huyết Đao lão tổ không lý gì đến Thủy Sanh, cầm sợi tóc đặt lên sống mũi nàng rồi phóng ngựa cho chạy lẹ về phía trước.
Lúc này Thủy Sanh nằm co ro trên lưng ngựa phía trước Địch Vân. Nàng thấy Huyết Đao lão tổ đặt sợi tóc vào đầu mũi, làm cho ngứa ngáy mà không hiểu lão giở trò quỷ gì. Nàng toan há miệng thổi sợi tóc bay đi thì Huyết Đao lão tổ hô:
Thanh huyết đao vung lên. Cả con người béo mập lẫn cây bổng bị chặt làm bốn đoạn.
Những người kia thấy hắn bị thảm tử, cực kỳ kinh hãi, bất giác bật tiếng la hoảng.
Huyết Đao lão tổ bản tâm muốn làm cho mọi người sợ hãi lùi lại, rồi lão xoay tay cắp Thủy Sanh ngang lưng co giò chạy về phía Địch Vân. Chàng đã dắt ngựa đi tới.
– Sư tổ của ngươi là chưởng giáo đời thứ tư của môn phái này. Ngươi ráng mà học tập võ công, không chừng chưởng giáo đời thứ sáu sẽ lọt vào tay ngươi đó.
Tiếp theo lại nghe tiếng chân bước bì bẹp trên đất bùn lầy. Bảo Tượng đã ra tới bờ ao.
Địch Vân khi nào còn dám ló mặt lên. Chàng bịt mũi dầm mình xuống đáy ao. May mà trong ao lâu ngày đã mọc đầy rêu xanh nên đứng trên không nhìn thấy gì.
Khi nào Địch Vân còn dây lời với lão, chỉ ra sức bơi thuyền. Bảo Tượng lại cúi xuống lượm một viên đá liệng ra. Tiếp theo tay trái cũng liệng thêm viên nữa.
Địch Vân tay bơi thuyền mắt vẫn chú ý những viên đá liệng tới.