CHƯƠNG 4 - DÙNG TÂN CHIÊU ĐÃ BẠI CUỒNG ĐỒ
Địch Vân hằn học đáp:
– Hoặc giả lão gia nói rất đúng, nhưng chê bai gia sư chẳng ra gì thì tiểu tử không học nữa.
Lão cái cười ha hả, vươn tay xoa đầu chàng hỏi:
– Hay lắm! Hay lắm! Tâm địa thằng nhỏ này thật trung hậu. Ta rất ưa thích những kẻ như ngươi. Ta nhận lỗi rồi. Từ giờ trở đi không chỉ trích sư phụ ngươi nửa câu nào nữa. Ngươi đã bằng lòng chưa?