Khi ấy Tôn Hành Giả và Sa Tăng đồng ra cửa động, Tôn Hành Giả nói:
- Ngươi đằng vân chậm lắm, để ta cân đẩu vân đi trước cho mau.
Sa Tăng níu lại nói rằng:
- Ðại ca giấu đầu lòi đuôi! Tôi biết ý Ðại ca đi về trước biến hóa mà sắp đặt. Chi bằng đi với tôi một lượt mới biết giả chơn. Té ra Hành Giả thiệt tình mà Sa Tăng nghe dạ!
Nói về Tam Tạng ra khỏi động Tì bà, đi hoài không nghỉ.
Nhằm tiết trung thiên là mồng năm tháng năm, đi đến hòn núi cao lớn, qua khỏi núi ấy, đã xuống đất bằng, Bát Giới đưa gánh đồ cho Sa Tăng, cứ chạy theo rượt con ngựa mãi! Song con ngựa cứ kiệu hoài, không chịu nhảy sải.
- Tôi là Thổ Ðịa, thuật chuyện cho thánh tăng nghe: Bình bát cơm nầy của Ðại Thánh đi hóa trai, bởi thầy không nghe lời, bỏ chỗ mà đi mới bị yêu bắt! Báo hại Ðại Thánh cực khổ hết sức mới cứu đặng thầy! Vậy thôi thầy hảy ăn cơm lấy thảo, cho biết lòng Ðại Thánh có công.
- Sao Bệ Hạ rối trí như vậy? Quốc Sư thứ nhứt là cọp, Quốc Sư thứ hai là nai, nay Quốc Sư thứ ba linh dương là con dê núi, nếu không tin thì vớt xương nó mà coi. Quan coi việc ấy vớt lên thiệt như vậy, liền tâu rằng: