Tây Du Ký - HỒI 40

HỒI 40
Khi ấy ba anh em Hành Giả vào đền, chúa tôi đồng quỳ lạy nghinh tiếp, Tôn Hành Giả thuật chuyện Văn Thù bồ tát thâu sư tử, vân vân, chúa tôi đều kinh hồn, lặng thinh không tạ ơn Bồ Tát, Chúa tôi đương mừng rỡ, xảy thấy Hoàng môn quan vào tâu rằng:
- Có bốn ông hòa thượng đến ngoài.

Tây Du Ký - HỒI 39

HỒI 39
Khi Tôn Hành Giả nhức đầu chịu không nổi liền năn nỉ rằng:
- Thầy ôi! Xin đừng niệm nữa, để tôi chạy thuốc.
Tam Tạng hỏi:

Tây Du Ký - HỒI 38

HỒI 38

Khi ấy Thái Tử về tới thành, lén đi ngỏ sau vào hoàng cung.
Thời may gặp Hoàng Hậu đương khóc ngoài Cẩm hương đình.
Vì cớ nào mà Hoàng Hậu khóc?

Tây Du Ký - HỒI 37

HỒI 37
Nói về Tam Tạng xem kinh đến canh ba, nghe gió thổi ghê mình, đèn khi lờ khi tỏ, Tam Tạng quá bần thần mỏi mê, cúi gục trên bàn thiu thỉu.
Xảy nghe kêu tiếng thầy ngoài cửa, vía Tam Tạng ngó ra, thấy một ngườin mình mẩy ước dầm, nước mắt nhỏ giọt, đứng ngoài cửa kêu thầy.
Vía Tam Tạng nói:

Tây Du Ký - HỒI 36

HỒI 36
Tôn Hành Giả nghĩ lại biết rồi, bởi tại thầy mình mắc nạn, liền nói xuôi rằng:
- Vậy thời tôi trả đủ cho ông.

Tây Du Ký - HỒI 35

HỒI 35
Khi ấy Tôn Hành Giả lấy đặng hồ lô, liền ra cửa động kêu lớn rằng:
- Bây vào báo cho mau, ta là Tôn Hành Giả tới khiêu chiến.
Kim Giác đương uống rượu, nghe báo kinh hãi nói rằng:

Tây Du Ký - HỒI 34

HỒI 34
Nói về hai con quái mảng nhắm nghía giả Hồ lô, ngó lại không thấy đạo sĩ.
Lanh Lợi Trùng than rằng:
- Thần tiên cũng gạt người! Khi nãy nói độ chúng ta, bây giờ biến mất.
Tinh Tuế Quỷ nói:

Tây Du Ký - HỒI 33

HỒI 33
Nói về núi Bình Ðảnh, động Liên Hoa, có hai con chúa yêu là: Kim Giác đại vương và Ngân Giác đại vương.
Kim Giác đại vương hỏi em rằng:

Tây Du Ký - HỒI 32

HỒI 32
Nói về bốn thầy trò đi khỏi nước Bửu Tượng, gặp tiết mùa Xuân.
Ði hèn lâu gặp một hòn núi.
Tam Tạng nói rằng:
- Hòn núi đón đường, phải coi chừng cho kỹ lưỡng!
Tôn Hành Giả thưa rằng:

Tây Du Ký - HỒI 31

HỒI 31
Khi ấy Bát Giới bị bầy khỉ làm dữ, theo xé áo níu tai, chắt lưỡi than rằng:
- Chuyến nầy thế nào cũng chết!
Giây phút dẫn Bát Giới đến cửa động.

Tây Du Ký - HỒI 30

HỒI 30
Khi ấy Huỳnh Bào trói Sa Tăng dẫn vào động mà không giết, vì nghĩ như vậy: - Ðường Tăng là người ở Ðại bang, chắc biết lễ nghĩa, lẽ nào mình không giết lại sai học trò đánh mình! Chắc là Công Chúa gởi thơ từ chi mới lậu sự như vậy? Nếu không, sao vua Bữu Tượng biết căn cước mà sai đánh mình. Ðường Tăng lạ lùng, biết đâu mà thuật chuyện.

Tây Du Ký - HỒI 29

HỒI 29
Khi ấy hai anh em đánh với Huỳnh Bào ba mươi hiệp cầm đồng, là nhờ sức chư thần phò hộ.
Nói về Tam Tạng bị trói đương sầu thảm khóc than, xảy thấy người đàn bà quốc sắc, bước lại vịn cây trụ mà hỏi rằng:
- Thầy ở đâu mà đến đây, vì cớ nào mà bị trói?

Tây Du Ký - HỒI 28

HỒI 28
Khi ấy Tôn Hành Giả bay khỏi biển Ðông, đến núi Hoa quả. Ngó xuống thấy núi xanh như cũ, cỏ rẫm khác xưa. Coi phong cảnh buồn hơn khi trước. Bởi vì Nhị Lang Hiển thánh và bảy quái Mai Sơn đốt phá khi trước, nên tồi tệ như vầy.
Tôn Hành Giả chắc lưỡi than rằng:

Tây Du Ký - HỒI 27

HỒI 27
Ngày sau thầy trò xin kiếu. Trấn Nguơn đại tiên cầm ở lại sáu bữa mới chịu đưa đi. Tam Tạng từ ăn trái nhơn sâm càng thêm sức mạnh.
Ði hèn lâu tới hòn núi cao lắm, Tam Tạng nói:
- Non cao chắc có yêu quái, các trò phải đề phòng.

Tây Du Ký - HỒI 26

HỒI 26
Khi ấy Trấn Nguơn đại tiên nắm Tôn Hành Giả mà nói rằng:
- Ta cũng biết ngươi thần thông quảng đại. Song bởi ngươi vô lễ quá, dầu hay biến hóa cũng ra không khỏi tay áo ta. Vậy ngươi đi với ta đến Tây Phương ra mắt Phật Tổ, thử coi ngài xử ngươi phải thường cây nhơn sâm cho ta chăng? Không lẽ ngươi ngang tàng, mà cãi lẽ cho đặng.