CÁI GIÁ CỦA TÌNH YÊU CHÂN THÀNH

Chuyện của tôi chắc hẳn không mấy lạ lẫm so với những người con gái đã từng bị bạn trai phụ bạc. Mỗi cô gái khờ dại đó đều có những câu chuyện riêng, nỗi đau riêng và khoảng thời gian dằn vặt riêng theo cái cách mà thằng đàn ông các cô yêu đã tổn thương cô tàn nhẫn như thế nào. Tôi biết tôi không phải người duy nhất bị phụ tình và đau khổ, tôi chỉ muốn viết lên cảm xúc của mình và xem như một bài học dành cho những ai yêu hết mình.
***

HẠNH PHÚC SAI LẦM

Sau bao nhiêu ngày tháng vật vã, chia tay lên chia tay xuống, khóc rồi cười. Sau cái đêm tôi uống quá nhiều bia rượu rồi nói linh ta linh tinh với nhiều "nhân vật" quan trọng, để rồi người yêu giận tôi, người dì mà tôi yêu mến cũng giận tôi, còn một người cũng giận nhưng không đáng nói nên không cần phải nói.
Tôi và người yêu quyết định gặp nhau một ngày cuối cùng, chấm dứt một mối tình đau khổ!
***

BỐ MẸ ƠI, CON XIN LỖI

Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con

CÓ VỢ THẬT LÀ TUYỆT!

Trời, hết chịu nổi, đúng là đồ đàn bà, có váy mà mặc là tốt rồi, lại còn đòi màu hồng có nơ mà nơ thì nhất định hình bông hoa. "Có mặc không thì bảo", anh gào lên...
***
Đang say giấc nồng, anh nghe thấy tiếng "Hòang tử bé" oe oe khóc. Lồm cồm bò dậy, mắt nhắm, mắt mở, ôm con vừa cưng vừa nựng, con lại khóc dữ hơn.

MỘT BỮA TỐI

Anh có nghĩ là mình đã để quên gì không?
***

Một anh con trai đưa cha mình đến một nhà hàng ăn bữa tối. Người cha đã già và yếu lắm rồi, trong khi ăn, ông liên tục làm vãi thức ăn ra ngoài, dây trên quần áo của mình. Những người ăn tối khác nhìn ông với ánh nhìn đầy chán ghét trong khi người con lại bình thản.

KHI MẮT MẸ DÍNH BỤI

"Mẹ không biết gì cả. Xăng tăng nên cái gì cũng phải tăng hết. Mẹ chuẩn bị tiền đi nhé."...
***
Mảnh đất nghèo miền Trung có hai thứ đặc sản đã hoá thành thương hiệu, nắng gắt và gió Lào. Nắng có mặt khắp nơi. Rải đều như một tấm thảm dày, luồn lách vào mọi ngóc ngách, kẽ hở. Từ sáng sớm tới chiều muộn, ông mặt trời làm việc không ngừng nghỉ. Cho đến khi màn đêm buông xuống, ông mới chịu đi ngủ, nắng mới chịu tắt.
Gió Lào vốn mang nhiều hơi ẩm, nhưng sau khi nhọc nhằn vượt dãy Trường Sơn hùng vĩ, đành phải trút bỏ hết, chỉ giữ lại sự khô khan, nóng bức.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 235: Tìm Chết

"Nhan nhi, tớ vẫn không có nói cho cậu biết, thực ra ba của Kỳ Chấn không muốn để anh ấy ở bên tớ, lần này đi Singapore, nếu tớ không cùng đi, thì nhất định Kỳ Chấn cũng sẽ bị bức hôn!"

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 234: Bức Hôn

Ánh mắt sáng long lanh trên một khuôn mặt rạng rỡ nhìn người đang ngồi tê đít bên cạnh nôi, cô nhóc chợt quơ quơ hai cánh tay mập mạp như hai khúc ngó sen non y y nha nha nở một nụ cười . . . . ."Tĩnh, tiểu nha đầu thích cái tên này! Nó đang cười sao?" Đáy lòng Hoan Nhan cũng nhũn thành một vũng, chỉ duỗi cánh tay ra, muốn ôm thân thể nhỏ bé thơm mềm vào lòng mình.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 233: Nước Mắt Của Người Đàn Ông. Trong Mộng Kêu Tên Của Cô

Tăng Á Hi đáy lòng tràn đầy vui sướng, giống như đứa bé không có một chút quan hệ huyết thống nào với anh kia, cũng chính là niềm hạnh phúc của anh.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 232: Tiểu Bảo Nóng Lòng Ra Đời




cố tình làm ra vẻ lo lắng mở miệng: "Nghe bọn họ nói, Nhan nhi lúc ra đi đã hạ quyết tâm, sợ là chết cũng không muốn gặp lại anh. . . . . ."

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 231: Cuối Cùng Lui Lại...

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 230: Kết Quả Đã Định, Cứ Như Vậy Lướt Qua Nhau

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 229: Cô Ở Trên Lầu, Anh Ở Dưới

“Thân Tống Hạo, anh tìm được Nhan lại muốn làm sao? Đón cô ấy trở về, cùng Tô Lai và anh ở chung một chỗ, để cho tên khốn kiếp anh hưởng Tề nhân chi phúc sao?”

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 228: Tìm Được Cô, Thì Thế Nào?

Tô Lai khong kịp chờ đợi vui sướng mở miệng, bóng lưng của Hoan Nhan di chuyển ở đầu ngõ loáng một cái biến mất dưới ánh mặt trời.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 227: Anh Căn Bản Là Không Xứng

Nhìn gương mặt cô chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay vừa gầy lại trắng, Tô Lai khẽ giương cằm, đi về phía cô…. Cho đến khi tới gần, Hoan Nhan giống như là chưa nhìn thấy, chỉ thận trọng bước qua vũng nước bẩn thong thả bước về phía trước.