Bảy năm trước.
Trình Gia Nghi vốn là một nữ sinh ngành Y của trường đại học E. Năm nay cô vừa tròn 20 tuổi và đang chuẩn bị bước vào năm thứ 3 thì đại học E lại đưa ra thông báo trường sẽ sáp nhập vào trường đại học Thanh Đông danh tiếng. Trình Gia Nghi khi ấy không nghĩ bản thân có thể vào được ngôi trường nổi tiếng nhất thành phố B này.
Sau khi biết chuyện của Tống Thừa Huân, những người bạn bè thân thiết của anh đều đến đủ cả. Từ Dịch Phàm ở thành phố A cũng biết chuyện này, anh nói là sẽ nhanh chóng đến đây.
Hạ Quân Dật cũng mượn tạm áo của Tôn Hạo để thay. Khi anh vừa ra thì thấy mọi người đã ngồi hết ở hành lang.
Nhìn ngang ngó dọc, Trình Thiên Lam không thấy hai vệ sĩ kia đâu cả, lúc này cô mới yên tâm cầm theo chai rượu đi đến một căn phòng khác.
Rượu đã có, bật lửa có và một tờ giấy cũng có. Đây chính là thời khắc quyết định của cô.
Khi Trình Thiên Lam tỉnh lại thì cảm thấy rất đau đầu. Cô ngồi hẳn dậy, lấy tay ray ray trán. Thật sự rất mệt.
Nhìn xung quanh căn phòng này, Trình Thiên Lam cảm thấy rất lạ, đây không phải là phòng của cô. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Khi vừa mới bắt đầu giờ hành chính, Tống Thừa Huân đã chạy đến tập đoàn Lưu Thị gặp Lưu Cảnh Dương. Nhưng vì Lưu Cảnh Dương còn phải xem xét mấy tài liệu nên Tống Thừa Huân tạm thời ngồi ở sofa chờ.
Trầm mặt một lúc lâu, cô đột nhiên hỏi: “Mẹ em nói em là sao chổi, anh có tin không?” Trời mới biết cô đã cố lấy biết bao nhiêu dũng khí mới dám mở miệng hỏi anh những lời này.