NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 338: Sống chết trước mắt.
Cô ngồi không yên ở ghế sa lon, xoay mặt nhìn phía ngoài phòng khách.... Sắc trời u ám nặng nề cơ hồ muốn mưa, mây đen dày đặc như đè trên đỉnh đầu người, khiến cho không ai có thể thở nổi.... “Thiếu phu nhân, cô ăn thêm chút gì nữa đi.” Chị Tần vẫn thân thiết xưng hô với cô như trước kia, ân cần mở miệng khuyên nhủ.
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 337: Niềm vui đến chậm.
Hoan Nhan bật phì cười một tiếng, cắn day day lổ tai anh khẽ nói: “Này , anh vẫn còn nhịn tới khi nào?”
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 336: Tùy cô “xử trí”.
“Được rồi anh đừng giả vờ nữa, anh có muốn ngủ hay không?” Hoan Nhan im lặng, anh cũng đã hơn ba mươi tuổi, thế nào lại nổi lên cái tính trẻ con thích ầm ĩ giống như Noãn Noãn.
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 335: Chính cống là đại sắc lang
"Thật vậy chứ?" Hơi thở của cô bắt đầu rối loạn, cô khẽ run, mở miệng hỏi.
"Thật một trăm phần trăm, tuyệt đối không có lừa em chút nào." Nụ hôn của anh dần dần dịch chuyển đến trên vai của cô, cằm đẩy cổ áo của cô ra, môi tiếp tục hạ xuống: "Bà xã, đã năm năm nay anh không hề gần gũi bất cứ người con gái nào, đây cũng là lời nói thật, tuyệt không có một chữ lừa em. . ."
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 334: Sự ngọt ngào sau năm năm
Hoan Nhan chợt quay người ôm lấy cổ Thân Tống Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn nép vào ngực anh, thủ thỉ : "Mẹ nói. . . . . . chúng ta hãy sinh thêm một em bé nữa ."
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 333: Lại sinh một baby
Nhưng mà sau khi thấy Văn Tĩnh sinh ra một bé trai mập mạp, Thích Dung Dung nhịn không được, lập tức gọi điện thoại cho Hoan Nhan đến ngay nhà mình.
“Mẹ, người tìm con có việc?” Hoan Nhan vừa vào cửa, liền nhìn thấy Thích Dung Dung và Thân Thiếu Khang ngồi trong phòng khách vẻ mặt nghiêm nghị.
“Cha, sức khỏe cha dạo này thế nào rồi?” Hoan Nhan vừa chào hỏi, vừa phân phó người giúp việc cất một đống đồ cô mua mang tới đây.
“Cha, mẹ con có mua một ít thuốc bổ. A Hạo biết mẹ thích nhất là quần áo, trang sức đẳng cấp hàng hiệu, nên anh ấy có mua biếu mẹ vài món. Anh còn cố ý tìm bác sĩ Trung y có phương thuốc cổ truyền trị thấp khớp mua vài thang. Thuốc bắc rất tốt, cha, người dựa theo toa thuốc này nấu uống...Nhất định đến mùa đông năm nay, cha sẽ không kêu đau chân nữa.”
Thân Thiếu Khang ấn tượng đối với Hoan Nhan không tệ, nghe cô nói lại càng hài lòng, chỉ gật đầu: “Nhan Nhan thật là đứa con hiểu chuyện, cái gì mà chủ ý của a Hạo chứ? Tám phần đều là do con sắp xếp!”
Hoan Nhan cười cười, cũng không giải thích gì nhiều. Thích Dung Dung chậm rãi hỏi: “Nhan Nhan, năm nay con bao nhiêu tuổi? A Hạo bao lớn?”
Hoan Nhan hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Mẹ, con hai tám tuổi rồi, Hạo cũng ba mươi hai tuổi.”
“Con nhớ thật rõ ràng, chỉ là mẹ hỏi con, các con hiện tại có nghĩ sinh thêm một đứa bé nữa không?” Thích Dung Dung gật đầu, chờ đợi nhìn Hoan Nhan nói.
“Mẹ....” Hoan Nhan hơi ngượng ngùng, huống chi ba chồng ngồi bên cạnh không nói gì, sao để mẹ chồng cô lên tiếng.
“Có hay là không, con chỉ cần trả lời mẹ.” Thích Dung Dung giả vờ giận, mặt nghiêm lại: “Con không cần nhìn ba con, nói đi Nhan Nhan."
"Con không biết..." Hoan Nhan thẹn thùng mặt càng đỏ lên, lo lắng vặn vẹo hai bàn tay với nhau : "Mẹ, không phải chúng ta đã có Noãn Noãn rồi sao?"
"Mẹ biết, Noãn Noãn là cháu gái đầu tiên. Mẹ nói này, các con không nghĩ muốn có thêm đứa bé nữa à? Cho Noãn Noãn có thêm một em trai?" Thích Dung cố gằn hai chữ em trai, ý ngầm sâu xa nói.
Hoan Nhan hơi suy nghĩ một chút, a Hạo đúng là nghĩ như vậy, huống chi, cô không nghĩ chỉ sinh mỗi Noãn Noãn thôi.
"Dạ, có nghĩ qua." Hoan Nhan gật đầu, trên mặt càng đỏ hồng hơn. "Mẹ, thời gian này Hạo bận lo chuyện khu đất Thúy đê nhã trúc. Chờ khi anh ấy bớt bận rộn rồi hãy nói..."
"Kinh doanh thì lúc nào chả bận, nhưng việc sinh con là chuyện quan trọng bậc nhất. Mà nhà họ Thân chúng ta thêm cháu thì có thêm người thừa kế, chuyện này càng quan trọng hơn. Được rồi, con cũng đừng từ chối, buổi tối mẹ sẽ gọi điện cho a Hạo, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đi làm về đúng giờ, không cho làm thêm giờ nữa!"
Thích Dung Dung mở miệng nói, lời nói thẳng thắn dứt khoát, khiến Hoan Hoan thẹn thùng đứng ngồi không yên. cô từ từ đứng lên, mặt đỏ bừng: "Mẹ, tới giờ con đi đón Noãn Noãn rồi, cha, mẹ, con đi trước."
"Đừng gấp rút, Noãn Noãn để chúng ta đi đón. Tối nay con bé sẽ ngủ với mẹ, con với a Hạo chỉ cần để ý đến thế giới hai người đi. Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, mẹ nấu canh cho con uống..., tranh thủ sinh cho mẹ một đứa cháu đích tôn mập mạp. Con xem đi, Văn Tĩnh bạn con cũng không chịu thua kém, sinh cho nhà họ Kỳ một đứa cháu trai bụ bẫm. Ông cụ họ Kỳ còn không vui mừng quá cười suốt hay sao? Nhan Nhan, con cũng nên góp chút sức.... Nhà họ Thân chúng ta tất cả sau này đều trông nhờ vào con."
"Mẹ, con biết rồi, con đi trước ạ!" Hoan Nhan nhìn bà càng nói càng hăng, lập tức đẩy đẩy tay bà. Xoay người cầm lấy túi xách lật đật chạy khỏi phòng: "Mẹ, cha con xin phép đi.... Noãn Noãn nhờ hai người đón về giúm."
Cho đến khi ngồi lền xe rồi, Hoan Nhan vẫn còn cảm thấy mặt nóng tim đập nhanh, sinh một đứa bé, con của cô và Thân Tống Hạo, không phải cô không mơ ước, nhưng mà... Hoan Nhan khẽ thở dài, nghĩ đến Á Hi, lại không nhịn được đau lòng từng cơn. Anh ấy đi hơn ba tháng rồi, ngay cả một chút tin tức cũng không có. Lúc anh quyết định không gặp lại bọn họ, vậy cũng không trở về nữa sao?
Xe chạy trên đường cái lướt nhanh qua hai hàng cây xanh ven đường. Hoan Nhan nhìn ra phía cửa chợt lóe màu xanh lá mạ vàng nhạt, trong lòng cô dâng lên nỗi tuyệt vọng, tựa như cô đối với Á Hi, không thể quay lại cũng không thể hối hận.
"Đến công ty", Hoan Nhan mở miệng phân phó tài xế, nhớ tới giờ này, anh cũng sắp hết giờ làm, cô muốn cùng anh đi về nhà.
Đến công ty chưa kịp hỏi, những nhân viên kia hình như đã được anh cố ý thông báo, lễ phép và niềm nở nhiệt tình, vừa thấy cô liền mau chóng hướng dẫn tới thang máy dành riêng cho anh: "Phu nhân, tổng giám đốc đang họp ở tầng bảy mươi sáu, người có thể qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát."
"Cám ơn." Hoan Nhan mỉm cười nói, thang máy dừng lại, cô bước ra ngoài, quẹo trái qua khúc quanh chính là phòng họp. cô đang định đi đến phòng kế bên chờ anh, nhưng không ngờ, cánh cửa phòng họp không có đóng chặt, hình như có tiếng nói đứt quãng nhẹ nhàng cất lên... "Chính phủ lại vừa công khai kế hoạch mới, dự định xây một cầu vượt, nếu như theo đúng bản vẽ thì cầu vượt này vừa đúng cắt ngang qua mảnh đất chúng ta mới thắng thầu kia. Nếu đúng như vậy, tổn thất có thể..."
"không thể nào, chuyện này thị trưởng Đặng có nói với tôi, chỉ là lời đồn."
Hoan Nhan vừa đi tới, liền nghe được hai câu này. cô khẽ cau mày, sau đó lại bật cười. Cầu vượt làm sao lại xây ở ngay chỗ đó? Lại còn vừa đúng xuyên qua mảnh đất bọn họ mới mua? Đây quả thật là quá buồn cười, vậy chẳng lẽ một trăm năm mươi tỷ kia đổ sông đổ biển hay sao? Còn số tiền hơn một tỷ hối lộ cho những tham quan kia cho không hay sao?
Vừa đẩy cánh cửa phòng khỉ kế bên đi vào, anh liền đi vào theo, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô, mạnh mẽ ôm vào trong ngực... Mùi vị quen thuộc tỏa ra, khiến anh thích thú hít một hơi dài nhẹ nhõm "Ai... ôm em thật là tốt!"
"Hôm nay sao em lại tới đây?" Anh hôn vào một bên tai cô, thì thầm hỏi.
"Tại sao em không thể tới? Hay là anh sợ em thấy được cái gì, hoặc là nghe được cái gì?" Hoan Nhan ranh mãnh cười thành tiếng, cố ý hù dọa anh.
"Miệng lưỡi ghê gớm nhỉ, có phải muốn bị đánh đòn không?" Anh cúi đầu hôn vào khuôn mặt cô, nhanh chóng đi đến bên ghế salon.
Hoan Nhan chợt quay người lại, ôm lấy cổ anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn nép vào trước ngực anh, tiếng nói thanh thúy cất lên: "Mẹ nói chúng ta hãy.... sinh thêm một em bé nữa."
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 332: Vất vả hồi sinh
“Khu đất Thúy đê nhã trúc kia, Thân Tống Hạo đương nhiên trúng thầu. Đối với Văn Tĩnh, coi như tôi bồi thường.” Lâm Thiến nói xong, buông cái ly xuống, cười nhẹ một tiếng, lướt qua Ka Ka đi ra khỏi phòng.
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 331: Lăng nhục.
“Tĩnh nhi đừng sợ, mình nói mình sẽ bảo vệ cậu.” Ka Ka cười một tiếng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô chấp nhận số phận không giãy giụa nữa, mặc cho những người đàn ông kia đem cô đè xuống ở trên ghế sa lon.
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 329: Rơi vào ổ sói
“Tớ ư, về chuyện này tớ cũng không rõ ràng lắm, vả lại, mình cảm thấy Lâm Thiến cũng không đến nổi xấu như thế, suy cho cùng trước kia chúng ta cũng không làm cái gì gây tổn thương tới chuyện của cô ấy....”
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 328: Lâm Thiến mời khách
Sau khi Á Hi rời thành phố A được ba tháng, bên cạnh Hoan Nhan lại xảy ra một chuyện suýt nữa làm sụp đổ chuyện lớn của cô.
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 327: Á Hi đã đi xa
Mùng Hai tết âm lịch, Á Hi và Vũ Hinh lên máy bay trở về nước Mỹ, lúc ra sân bay tiễn hai người, Noãn Noãn cũng đi theo.
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 326: Cuộc đời này đành xa em
- Anh không trả lời, bờ vai hơi run rẩy, qua một hồi lâu anh mới khống chế được cảm xúc của mình, ngồi xuống ghế sa lon: “Anh là người đã chết qua một lần, nhớ lại hay là quên đều không quan trọng.”
“Á Hi... anh hận em sao?” Hoan Nhan lảo đảo đi xuống cầu thang, đứng thật gần trước mặt anh, dè dặt hỏi.
Á Hi khẽ cười, lại lắc đầu, ánh mắt anh chợt thay đổi đỏ lên, cảm thấy trong mũi mình dâng lên chua xót và đau đớn, bất chợt muốn rơi nước mắt.
“Không hận em, cả đời này yêu còn không đủ, sao lại hận, vả lại anh cũng không nghĩ phải hận.” Anh cúi đầu, lông mi run run, bàn tay lục lọi trên bàn hồi lâu mới tìm được bao thuốc lá, ngón tay run rẩy lấy ra một điếu thuốc, châm mãi mới được. Vừa đưa lên khóe miệng, bị một bàn tay bé nhỏ lạnh buốt giữ chặt lại: “Anh bệnh vừa mới bớt, không thể hút thuốc lá.”
Hoan Nhan nhỏ nhẹ nói, lấy điếu thuốc vừa mới đốt từ trên tay anh, dụi vào gạt tàn dập tắt nó đi. Cô không dám nhìn mặt anh, không nghĩ đến, Á Hi lại hồi phục trí nhớ nhanh như vậy.
Á Hi nắm chặt hai tay lại, cô đụng vào mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Em từ đầu tới cuối trong lòng đều đã có người khác, nếu không yêu tôi, tại sao còn xuất hiện trước mặt của tôi? Nếu như tôi có thể quên, vĩnh viển cả đời này đã quên. Nếu như có thể, thật tốt biết bao.
“Anh nhớ đã từng nói với em, nếu như anh chết rồi, xin em đốt cho anh một ít giấy tiền. Anh không biết, lời hứa đó bây giờ còn có thể thực hiện hay không?”
Anh thấp giọng nói, trái tim lạnh lẽo như nắm tro tàn, anh không biết mình ngàn dặm xa xôi trở lại làm gì. Anh quên mất những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, thế nhưng anh lại nhớ, trong các giấc mơ đều nhớ, anh yêu cô, yêu người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt mình mà mình cũng không biết. cô có một cái tên rất xinh đẹp, gọi là Hứa Hoan Nhan!
"Anh không được chết, nếu anh chết, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh. " cô bật khóc, đứng bên cạnh anh "Á Hi, hãy sống thật tốt, coi như là em cầu xin anh, không cần suy nghĩ nhiều, Vũ Hinh rất thích anh, em có thể nhìn ra, em biết anh cũng thấy được. Đừng nên giống em phụ lòng tốt một người, hãy đối xử tốt với cô ấy."
"Anh là người tốt, nhưng em không yêu anh, Vũ Hinh cũng là người tốt, thế nhưng, anh cũng vậy không yêu cô ấy." Á Hi nhẹ nhàng rút ngón tay bị cô nắm chặt ra, anh cúi đầu đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt của cô, đôi mắt đen sâu thẳm mà cô đơn: "Nếu như kiếp sau không có Thân Tống Hạo, thời điểm anh gặp em, khi em vẫn còn đang độc thân, vậy em có cho anh một cơ hội không?"
Anh cúi đầu nhìn xuống, cô ngước mắt lên cặp mắt rưng rưng nhìn anh.
cô gái đứng khuất phía sau cầu thang giơ tay bụm miệng, nước mắt rơi xuống nhạt nhòa.
"Em không cho anh nói cái gì chết, cũng không nói kiếp sau. Á Hi, em muốn anh tìm một công việc tốt nhất, sau đó tìm được một cô gái tốt hơn em kết hôn, sống cho tới đầu bạc răng long, anh có hiểu không?" cô gạt tay anh ra, cố đè nén âm thanh liên tục gầm nhẹ.
"Được được, anh nhớ rồi, em mau đứng dậy đi..." Anh cười khẽ, đưa tay kéo cô từ trên sàn nhà đứng lên "Anh sẽ không chết, sẽ sống thật tốt hơn, em yên tâm đừng khóc nữa."
Tất cả thời gian, cuộc đời của em đều dành cho Thân Tống Hạo, cho nên em mới không trả lời anh phải không? Nếu như anh chết, người lương thiện như em, cả đời này cũng sẽ không yên lòng. Nếu như anh còn sống, coi hạnh phúc của em là phương thức sống, vậy có phải tâm của em sẽ yên ổn, cả cuộc đời sau đó trôi qua trong hạnh phúc?
Anh cúi đầu, vỗ nhè nhẹ vào tay cô: "Đừng nói về anh nữa, em hãy nói một chút về chuyện lúc trước của chúng ta, anh không nhớ nổi, chuyện cũ của chúng ta anh đều quên hết."
"Quên rồi thì không cần nhớ tới, chúng ta nên hướng về tương lai, không phải sao?" cô nén đau khổ vào tim, không đành lòng nói cho anh biết những đau khổ trước kia.
"Phải không nghí tới như vậy, quả thật không cần nhớ đến nữa." Á Hi khẽ thở dài, xoay mặt lại nhìn cô, nói khẽ: "Làn này gặp mặt, e là lần cuối cùng. Qua năm mới, anh chuẩn bị cùng với cha mẹ định cư ở nước ngoài, hai người họ cũng lớn tuổi rồi, anh muốn làm thật tốt đạo hiếu, vả lại ba mẹ còn đang mong anh kết hôn, sanh con nữa đấy!"
"Sau này anh không trở lại đây nữa sao?" Hoan Nhan cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô sốt ruột nhìn lại anh, trong mắt hiện lên tia không muốn: "Anh không trở lại xem tụi em sống tốt hay không sao?"
Anh đưa tay lên vuốt tóc cô ra sau tai, dịu dàng cười to: "Nếu anh quay lại nhìn em thấy mấy lần, chắc không thể đi được nữa. Thừa dịp bây giờ, anh còn có thể rời đi khỏi em..."
"Á Hi, nếu như em... chúng em nhớ anh thì làm thế nào liên lạc?" cô không nhịn được lại bắt đầu khóc. Bất chợt anh ôm chặt lấy cô, dùng hết sức để ôm thật chặt, dường như muốn đem cô khảm vào trong ngực mình vậy.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan, Nhan Nhan..." Anh kêu tên cô liên tục ba lần, rồi nghẹn ngào dừng lại: "Em có biết, anh rời khỏi em tựa như cắt đi trái tim mình vậy. Nhưng không có anh, chuyện tình cảm khi xưa của em vẫn có thể tiếp tục. Anh chỉ là người dư thừa, cũng là mạng người dư thừa đầy trắc trở."
"Em không để cho anh đi.... Á Hi, em không muốn cả đời này không nhìn thấy anh, em không muốn." Hoan Nhan níu chặt lấy anh, rốt cuộc nhịn không được nữa, òa khóc thật lớn.
"Nhan Nhan, đừng như vậy." Anh từng chút, từng chút gỡ tay cô ra. Anh vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh đèn sáng trên lầu hất lên một bóng dáng cao to đứng ở nơi đó. Bây giờ, anh muốn tự tay mình đẩy cô ra, đem cô đến bên cạnh người cô yêu.
"Đêm đã khuya, trở về phòng đi." Anh cố nuốt nước mắt vào trong, giơ ngón trỏ lên lau nước mắt trên gò má cô, cười nói: "Chờ anh thu xếp ổn thỏa, sẽ gửi bưu thiếp báo tin, khi anh kết hôn, cũng sẽ gởi thiệp mời cho em, chờ anh có em bé, em phải đặt tên nghe thật hay cho con anh, chờ anh nhớ em..."
Anh cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, rồi lại cười lắc đầu: "Thôi"
"Em về phòng đi." Anh đứng lên, từng bước rời đi, bóng lưng kia thật cô đơn làm sao.
đã mấy lần Hoan Nhan đưa lên muốn kéo anh lại, mấy lân muốn mở miệng gọi anh, nhưng sau cùng vẫn không thể mở miệng, không thể nhúc nhích gì.
Ba ngày sau, Á Hi và Vũ Hinh bay trở về nước Mỹ.
Mùng hai tết, Á Hi và Vũ Hinh sẽ đi về Mỹ, lúc ra sân bay tiễn hai người, Noãn Noãn cũng có mặt.
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 325: Hãy nhớ tới anh
Ngày hai mươi tám tết âm lịch, Tằng Á Hi và Vũ Hinh chợt quay trở lại thành phố A, đến thăm nhà họ Quý.
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 324: Chuyện xưa cho vào dĩ vãng
Nghe anh nói câu kia xong, nước mắt lập tức rơi như mưa, cô yêu anh, nhưng, làm thế nào bây giờ đây?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)