Anh cố gắng trưng ra vẻ mặt bình thường, không có nét gì khác lạ, nhưng không ngờ Hoan Nhan nhạy cảm nhìn thấy được trong đáy mắt anh hiện lên tia lo lắng.
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 312: Ước Mơ Không Thể Thực Hiện
Tống Gia Minh nhìn bóng cô không chút do dự rời đi, đôi mắt sau cặp kính tồi dần lại. Quanh đi quẩn lại cô và Thân Tống Hạo kết hôn rồi ly hôn, bây giờ lại đang ở cùng với nhau.
NHỮNG ĐIỀU BUỒN CƯỜI TRONG CUỘC SỐNG
NHỮNG ĐIỀU BUỒN CƯỜI TRONG CUỘC SỐNG
Thật buồn cười là sao tờ tiền 10.000đ trông quá to và quá giá trị lúc chúng ta cho người ăn xin, mà lại quá nhỏ khi ta mang nó đi mua hàng.
Thật buồn cười là sao 60 phút là quá dài khi nói chuyện với ông bà cha mẹ mà 60 phút lại quá ngắn khi chơi điện tử hay tán ngẫu cùng bạn bè.
MÓN NỢ DUY NHẤT KHÔNG CẦN TRẢ
MÓN NỢ DUY NHẤT KHÔNG CẦN TRẢ
Chúng ta nợ cuộc đời này rất nhiều thứ, nhưng sau khi đọc xong câu chuyện ngắn ý nghĩa này, ta có thể biết được thứ duy nhất không yêu cầu chúng ta phải báo đáp lại là gì!
Khi tôi lên giường đi ngủ là 11 giờ đêm. Bên ngoài cửa sổ thì những bông tuyết nhỏ đang rơi…
Biển Không Bờ
Biển Không Bờ
Nếu biển không có bờ
Sóng làm sao để vỗ
Nếu biển không xanh nữa
Lấy gí để nên thơ
Sóng làm sao để vỗ
Nếu biển không xanh nữa
Lấy gí để nên thơ
Biển Tình
Biển Tình
Biển yên lặng lòng em hoang vu quá.
Sóng bạc đầu,trôi nổi tận khơi xa,
Cánh hải âu chao luyện bóng là đà.
Thuyền xa bến ,chưa một lần quay lại.
Sóng bạc đầu,trôi nổi tận khơi xa,
Cánh hải âu chao luyện bóng là đà.
Thuyền xa bến ,chưa một lần quay lại.
NHẮN CHỒNG
NHẮN CHỒNG
Em cũng chỉ cần anh có vậy thôi
Khi tan sở anh về ngồi bên vợ
Bao nhiêu buồn phiền bao nhiêu trăn trở
Về tới nhà cũng bỏ hết ngoài hiên
CHUYỆN VỢ CHỒNG
CHUYỆN VỢ CHỒNG
Thơ: Ho Nhu
Chuyện vợ chồng có bùi, ngọt, đắng, cay
Bởi cuộc sống cũng từng ngày biến động
Nhưng như thế mới thật là sự sống
LỜI CUỐI CHO ANH
LỜI CUỐI CHO ANH
Thơ: Ngọc Hân
Nói thế nào cũng khiến trái tim đau
Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ
Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé
CHÂN TÌNH
CHÂN TÌNH
Thơ: Thiên Gia Bảo
Có lẽ một ngày rồi em cũng quên anh
Ta lại trở về như lúc mình chưa đến
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 310: Ngất
Hoan Nhan biết trên đời này tàn nhẫn nhất không phải là thời gian, mà điều vô tình nhất chính là lòng người. Lần này không phải cô ích kỷ, không phải cô tàn nhẫn, cũng không phải cô nhanh chóng vội quên quãng thời gian năm năm cùng Á Hi chung sống. Con người sống phải biết hướng về tương lai. Cô đã bỏ lỡ rất nhiều, mất đi rất nhiều và cũng nhận được rất nhiều. Lúc này đây, cô thật sự nên sống vì mình một lần
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 309: "em Muốn Chúng Ta Cùng Sống Bên Nhau"
Miệng Hoan Nhan vẫn cười vui vẻ, cô lấy từng gói, từng gói quà từ trong túi bỏ ra ngoài.
"Đây toàn là những đồ mà anh thích ăn nhất, em cố ý mang từ Trung Quốc sang cho anh thưởng thức. Còn đây là bánh trôi chay ở Ngũ Phương trai, là loại bánh ngày xưa anh rất thích ăn, em đã mang một túi thật lớn sang cho anh đấy!" Giọng nói của Hoan Nhan đầy phấn khích, khoe cái hộp bánh bên trong có lót cẩn thận, rồi cầm quai túi đưa cho Á Hi.
"Đây toàn là những đồ mà anh thích ăn nhất, em cố ý mang từ Trung Quốc sang cho anh thưởng thức. Còn đây là bánh trôi chay ở Ngũ Phương trai, là loại bánh ngày xưa anh rất thích ăn, em đã mang một túi thật lớn sang cho anh đấy!" Giọng nói của Hoan Nhan đầy phấn khích, khoe cái hộp bánh bên trong có lót cẩn thận, rồi cầm quai túi đưa cho Á Hi.
NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 308: Nụ Cười Nở Rộ
Từ xa đã có thể nhìn thấy khu điều trị nổi bật giữa màu xanh ngút ngàn của cây cối. Đó là một tòa nhà lớn màu trắng được thiết kế rất hoàn mỹ. Hoan Nhan lập tức ngồi thẳng người dậy. Cô nhìn đăm đăm vào con đường dẫn đến bệnh viện, lòng đầy bối rối, ngón tay vô thức vặn xoắn góc áo không ngừng. Bệnh viện đã hiện ra ở phía trước. Hoan Nhan có thể nhìn thấy thấp thoáng những bóng dáng với chiếc áo màu trắng của bác sĩ hoặc chiếc áo hồng của các y tá. Trên những con đường nhỏ trong vườn hoa có rất nhiều bệnh nhân. Người thì đang tản bộ, người thì ngồi trên xe lăn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)