NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 256: Thân Mật Như Vậy Làm Sao Có Thể Chịu Được

Bước chân của Á Hi lập tức dừng lại, buồn bực ho khan mấy tiếng, anh cảm thấy trong cổ họng đau dữ dội, như lửa đốt thật khó chịu.

"Anh có thể, anh có thể tiếp nhận người khác, Hứa Hoan Nhan, anh đã sớm buông tay em rồi, buông rồi."

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 255: Yêu, Làm Thế Nào Để Chia Tay

Không biết đi bao lâu rồi, nhưng khi nghĩ đến Noãn Noãn, tinh thần của Hứa Hoan Nhan lập tức phấn chấn hơn, cô vẫy một chiếc xe lại, hoàng hôn dần buông xuống, cô chuẩn bị về nhà.

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 254: Phía Trước Đã Là Dường Cùng

Người phụ nữ thấy cô, chợt ngẩn người đứng yên tại chỗ, nhưng chỉ một giây sau lại lập tức nhảy dựng lên, bén nhọn quát một tiếng, cầm lấy ly trà trước mặt ném lên người Hứa Hoan Nhan . . . . 

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 253: Sự Lừa Gạt Của Á Hi Về Thân Thế Bí Mật

Đợi đến một ngày kia, anh nhất định sẽ chân thành nói cho cô biết, anh yêu cô, từ rất lâu rồi, mà rất lâu về sau này, anh cũng sẽ yêu cô.

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 252: Em Thích Anh!

Tằng Á Hi hôn trên khuôn mặt nhỏ bé kia hai cái, sau đó để cô bé xuống đất, hướng ngoài cửa nơi có hình bóng một người đang chậm rãi đi tới, anh giang rộng hai cánh tay, trực tiếp ôm cô vào lòng: “Hứa Hoan Nhan.”

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 251: Á Hi, Thật May Là Chúng Ta Còn Có Cơ Hội

Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn nét mặt bình tỉnh của Hứa Hoan Nhan, lẩm bẩm ra tiếng…..”Tĩnh, mình cũng biết, nhưng có một số việc, không phải bạn muốn như thế nào thì nó phải thế ấy, không phải như bạn nghĩ hai người yêu nhau thì sẽ sống chung với nhau, mình và anh ấy chia tay, đây cũng do số mệnh tụi mình như vậy. Có lẽ bạn sẽ nói mình mềm yếu, cố chấp, quá nhẫn tâm, nhưng mà, Tĩnh, chút tổn thương một lần là đủ rồi, bạn cứ coi mình như là đà điểu đi, mình không cách nào làm cho mình quay đầu lần nữa lại.

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 250: Ta Và A Hạo Không Trở Lại Được


“Noãn Noãn thật giỏi, nhảy thật hay.” Hứa Hoan Nhan ôm lấy cô bé hôn vài cái, như thế nào vẫn thấy không đủ.

“Không phải!” Noãn Noãn cong môi thật cao: “ Cái vũ điệu này thật là trẻ con, con đã bốn tuổi rồi, còn nhảy động tác như vậy, con thật không muốn lên sân khấu…”

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 249: Muốn Vì Cô, Trở Thành Tốt Nhất

Thân Tống Hạo quay người lại tránh thoát tay cô, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn về hướng Quản gia.

“Thiếu gia, khi nãy tôi có truyền đạt lại lời nói của ngài, nhưng Tô tiểu thư vẫn ăn mặc như vậy, tôi thật không biết xảy ra chuyện gì.”

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 248: Tâm Hôn Đã Ly Hôn

Tô Lai cô, sẽ canh chừng chắc chắn vị trí này, cho dù cô có chết đi, cũng sẽ không buông tay ra. Tuyệt đối sẽ không buông tay ra.

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 247: Đêm Tân Hôn: Chợt Là Thiên Đường, Chợt Là Địa Ngục

Sắc mặt Tăng Á Hi lập tức đỏ bừng , anh cúi đầu, len lén nhìn xem vẻ mặt của Hoan Nhan, lại phát hiện gương mặt của cô, cũng đỏ bừng lên như bị đốt lửa, màu đỏ dường như còn lan sang cả chiếc áo sơ mi màu trắng của cô.

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 246: Lời Cầu Hôn Bị Biến Tướng

"A Hạo, anh đừng cười nhạo em, tất cả những tác phẩm đẹp nhất của em đều được hoàn thành trong thời gian ở cùng anh."

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 245: Đồng Ý Kết Hôn

Anh tự tay lau nước mắt hai bên má cho cô, dịu dàng mở miệng: 

"Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì, Hoan Nhan, nói cho tôi biết, không cần phải sợ, đừng khóc, còn có tôi đây."

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 244: Đau Đến Không Muốn Sống

Người thừa kế duy nhất của Thân thị, Tổng giám đốc Thân Tống Hạo, ba mươi tuổi đính hôn với một người phụ nữ tên là Tô Lai, còn lễ kết hôn đã quyết định một tháng sau sẽ tổ chức.

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 243: Tin Kết Hôn

Nhìn bóng dáng của con đi tới cửa, Hoan Nhan chỉ cảm thấy chua xót: “Noãn Noãn…”

“Mẹ, mẹ hối hận vì đánh con sao?” Noãn Noãn dừng bước, đôi mắt to uất ức nhìn Hoan Nhan.

NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Chương 242: Noãn Noãn Tìm Ba

“Mẹ, mẹ…” Thiên Tình chợt quay mặt sang, cái miệng nhỏ nhắn lớn tiếng khóc… Hoan Nhan căng thẳng trong lòng, cuống quýt đứng dậy, gương mặt của Thiên Tình trắng bệch, núp dưới chân Hoan Nhan khóc lớn, ánh hoàng hôn như máu chiếu trên gương mặt trắng bệch của người đó, quần áo lao động màu xanh đệp che kín vết bụi, và nước đọng, vết máu trên ngực anh giờ nhìn thấy mà ghê người.