Ba ngày sau, Nhạc Tâm Trừng cùng đoàn người chậm rãi xuất phát đi, tiến về Giang Nam. Trong lúc đó cùng gặp không ít phiền toái, bởi vì Hải Đường cùng Hoán nhi đi, Nhạc Tâm Hà cũng ầm ĩ muốn đi theo.
Sau khi Cốc Úy Minh nghe xong lời của Huyền Đình Thiệu xong, càng tăng thêm sức ôm Hải Đường, rống lên: “Đừng nghĩ! Hải Đường là của ta, kêu cái nữ nhân cải trang nam nhân kia lăn xa một chút, nàng đừng nghĩ đụng tới một cọng tóc của Hải Đường!”
“Bất kể hắn đúng hay sai, không tới phiên ngươi ra tay.” Nhạc Tâm Viễn cũng nói mấy lời.
“Hừ! Các ngươi lại để mặc cho loại người như vậy làm bại hoại danh tiếng của Lăng Hạo sơn trang.” Tiền Đại Quý chỉ Hàn Tinh, cũng không dám có hành động gì, một chưởng vừa rồi không nhẹ, hắn sẽ không ngốc đến nỗi động đến tên ẻo lả đó ở trước mặt Nhạc Tâm Trừng.
Tối hôm qua nàng ở chỗ Hải Đườn đến tận canh ba mới trở về sơn trang nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay, lúc đang ngủ mơ màng, đại háo sắc Nhạc Tâm Trừng kia lại xông thẳng vào phòng nàng, nói là muốn gọi nàng rời giường, may mắn, nàng luôn bao bọc chặt chẽ khi đi ngủ, tính cảnh giác mạnh, cho nên mới không bị lộ.
Nam tử kia nóng lòng nói thẳng: “Ta là Huyền Đình Thiệu, vị bên cạnh này là ca ca của ta Huyền Đình Vận, đã sớm nghe thấy đại danh của ngươi, cả ngày lẫn đêm ta đều chờ đợi được gặp mặt ngươi! Ngươi không có công phu, ta có thể dạy ngươi.”
Một nam nhân có ngoại hình tròn vo đứng lên nói: “Cho tiểu quỷ này thi cùng chúng ta, các ngươi không cảm thấy khinh người quá đáng sao?” Từ tận đáy lòng hắn xem thường Quỳnh Tinh.
Trong lòng ba người kia cũng là căm giận bất bình.